CHƯƠNG 92: CHẬC CHẬC CHẬC...
---✰-✰-✰---
Sáng sớm hôm sau.
Đọc sách buổi sáng tại Văn Khúc Uyển vừa kết thúc, Tùng Ngọc Phù ôm theo một chồng sách trở lại trong phòng, nhìn lên bầu trời một cái, hơi có chút phiền muộn thở dài.
Lần trước bái phỏng Lục phu nhân, trâm cài vẫn không thấy tin tức, xem ra Lục phu nhân cũng không thể làm gì được Hứa thế tử. Ngày mai chính là ba mươi tết, Quốc Tử Giám cho nghỉ mấy ngày, nhoáng một cái đã là tháng giêng, nếu phụ thân ngẫu nhiên hỏi tới, thật không biết trả lời thế nào cho phải.
Tùng Ngọc Phù đứng tại chỗ do dự hồi lâu, cảm thấy hay là đi xin lỗi Hứa thế tử thử xem, bị làm khó dễ thì làm khó dễ thôi, rốt cuộc đây đã không phải lần đầu tiên. Hứa thế tử chỉ nói không làm, chắc sẽ không thật làm gì nàng đâu, cớ gì phải sợ.
Nghĩ tới đây, Tùng Ngọc Phù tự trấn an chính mình, thả xuống thư tịch, đi tới Chung Cổ Lâu.
Diện tích Quốc Tử Giám rất lớn, trừ mấy gian học xá ra, mặt sau còn có chỗ ở của phu tử, thái học sinh tự ngoại địa thi vào, những người gia cảnh bần hàn cũng cư trú ở chỗ này. Tùng Bách Thanh xuất thân hàn môn, ở kinh thành tuy cũng có một tòa nhà, chẳng qua sau khi đảm nhiệm tế tửu liền vào ở trong Quốc Tử Giám, bên thân trừ khuê nữ ra thì không còn ai khác.
Tùng Ngọc Phù bước men theo đường sá, lúc đi ngang qua một gian viện lạc, chợt phát hiện cửa mở. Nghiêng đầu nhìn một cái, trong viện lạc trồng đầy cây đào, chính giữa đặt một chiếc họa án, Yến Vương Tống Ngọc chính đang dùng bút lông phác hoạ gì đó.
Tùng Ngọc Phù đã ở trong Quốc Tử Giám rất lâu, tự nhiên tương đối quen thuộc với vị bào đệ của thiên tử này. Từ mười năm trước sau khi thiên tử đăng cơ, Yến Vương Tống Ngọc không đi U Châu tựu phiên, mà tiến vào gian viện lạc ở Quốc Tử Giám này, bởi vì văn thải phẩm tính đều vô cùng tốt, một mực được vinh xưng là"Đương đại chân quân tử"
Tùng Ngọc Phù thường xuyên gặp phải Tống Ngọc, chỉ cảm thấy này vị vương gia rất hòa khí, so với Hứa thế tử thì khiêm tốn lễ độ hơn nhiều, không khác với những phu tử ở đây là bao, chẳng qua những mặt khác nàng đều không hiểu quá rõ. Tống Ngọc trừ dạy học, lúc khác đều ở trong gian viện lạc này, trước nay chưa thấy đi ra Quốc Tử giám, bên cạnh cũng không có nha hoàn cơ thiếp, ngay ngày vùi đầu vẽ tranh, một tuần có thể dùng hai xấp giấy tuyên, chỉ là họa tác thế nào, Tùng Ngọc Phù chưa từng thấy qua.
Tùng Ngọc Phù đứng trước cửa do dự một lúc, đối phương rốt cục là phiên vương, không thể tùy tiện chạy tới bắt chuyện, thế là bèn cúi đầu tiếp tục đi tới.Quẹo trái quẹo phải đi vào Chung Cổ Lâu, bên trongtrống rỗng không thấy người nào.
Tùng Ngọc Phù giơ lên làn váy, đi đến bên ngoài gian phòng dưới Chung Cổ Lâu, cố nặn ra một nụ ười ôn nhu, đưa tay gõ gõ cửa phòng.
Thùng thùng.
Trong phòng không có đáp lại.Tùng Ngọc Phù chờ giây lát, tưởng là Hứa Bất Lệnh phiền nàng, trong lòng không khỏi ảm đạm mấy phần, mềm giọng cất tiếng hỏi.
Hứa thế tử?
.
Vẫn không thấy đáp lại.Tùng Ngọc Phù biết Hứa Bất Lệnh đang cấm túc, hôm qua tiến cung theo lý mà nói thì đã trở về từ lúc tối, không khả năng qua đêm trong cung được.
Ta đi vào nhé.
Tùng Ngọc Phù đợi không được đáp lại, mím môi ra chiều ủy khuất, đưa tay đẩy cửa tiến vào.
Chung Cổ Lâu chỉ là gian phòng nằm sát vách núi, bình thường Hứa Bất Lệnh đi ra ngoài không nhảy cửa sổ, tự nhiên không khả năng cài cửa từ bên trong, cũng chẳng ai ăn gan hùm mật gấu dám tự tiện vào phòng hắn, cửa chỉ tùy ý đóng lại vậy thôi.Kẽo kẹt.
Tùng Ngọc Phù cúi đầu nhẹ nhàng lách vào trong phòng, đóng cửa lại, sau đó xoay người, nhỏ giọng nói.
Hứa thế tử, ta biết sai rồi, không nên dùng cháo làm bỏng ngươi. Chẳng qua ngươi cũng không đúng, nào có bắt con gái nhà người ta đút cơm, ức hiếp nhỏ yếu, không phải phong thái quân tử.
Thầm thà thầm thì nói hơn nửa ngày.Tùng Ngọc Phù thấy không có đáp lại, bèn ngẩng đầu nhìn một cái.
Một chiếc bàn, một tấm phản, một cái ghế, lại không người.
Hả?
Tùng Ngọc Phù thoáng sửng sốt, mãi một lúc mới hồi thần, trong lòng không khỏi hoảng loạn.Trộm vào phòng người khác chính là hành vi đạo chích.
Tùng Ngọc Phù vội vàng xoay người định đi ra, nhưng tay đặt lên cửa phòng, lại cảm thấy không đúng. Nàng tưởng là Hứa Bất Lệnh ở trong phòng, không để ý nàng nên mới tiến vào, nàng là kẻ không biết không có tội. Hơn nữa Chung Cổ Lâu là địa điểm công cộng, không phải nhà riêng của Hứa Bất Lệnh, ban ngày ban mặt ai cũng có thể tới, giống như đi vào học xá vậy, nàng tính ra còn là nửa phu tử.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tùng Ngọc Phù thoáng buông lỏng phần nào, lại nghĩ tới trâm cài tâm tâm niệm niệm không quên.
Hứa thế tử, liệu có đặt cây trâm trong phòng này.Tùng Ngọc Phù nghĩ tới đây, không khỏi có chút xoắn xít. Trộm vào phòng vốn đã không chiếm lý, loạn lục đồ người khác. Không đúng, cây trâm vốn là của nàng, là Hứa thế tử cường hành lấy đi, giờ nàng len lén cầm về, là hành động bất đắc dĩ.
Mất nửa ngày tìm cái cớ cho mình, cuối cùng Tùng Ngọc Phù tráng gan lên, do dự đi tới trước bàn liếc nhìn, chỉ thấy có mỗi bút mực giấy nghiên, thế là lại đi đến trước giường nhìn nhìn.
Đệm chăn gấp thành hình khối đậu hũ, ga giường không có nửa điểm nếp uốn, cơ hồ không nhuốm bụi trần.
Sạch sẽ thật đấy.Trong mắt Tùng Ngọc Phù lộ ra mấy phần tán thưởng, chỉ là với cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không khả năng giấu đồ. Nàng do dự một phen liền ngồi xổm xuống, tính xem xem gầm giường.
Nào ngờ vừa mới ngồi xuống, chợt nghe được phía ngoài có tiếng bước chân truyền đến, còn có cả tiếng trò chuyện.
Tiểu vương gia, sự tình thế nào rồi?
Một đoàn đay rối, năm sau lại nói. Chúc Mãn Chi thế nào? Không gây họa chứ?
Tiểu vương gia vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn, trắng đêm không về, lấy tính khí Lục phu nhân, tết này sợ rằng không yên.
Ai. Quen rồi là tiếng.
Là tiếng nói chuyện của Hứa Bất Lệnh và lão Tiêu.
Cả người Tùng Ngọc Phù khẽ rung lên, lập tức hoảng hồn, giờ nếu mà Hứa Bất Lệnh đẩy cửa đi vào, phát hiện nàng ở đây, nàng có nhảy xuống Hoàng Hà đều không rửa sạch được.
Tiếng nói dần dần tới gần, đầu óc Tùng Ngọc Phù trống rỗng, thất kinh liếc nhìn trái phải, gian phòng trống trơn, đến cả ngăn tủ che đậy đều không có, căn bản không chỗ để trốn. Nàng không chút nghĩ ngợi, vội nằm xuống đất lăn vào gầm giường, kéo váy vào, dùng tay gắt gao che miệng.
Sạt sạt.
Tiếng bước chân đi qua cửa sổ, tiếp theo mở cửa phòng ra, đóng lại.
Tâm tạng Tùng Ngọc Phù đập thình thịch, nhịp thở đều gần như ngưng trệ, nằm im không nhúc nhích, đầu không biết gối lên thứ gì, ghé mắt nhìn ra ngoài, một đôi giày tiến vào trong nhà, ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng ván giường hơi chút trầm xuống, có người ngồi lên.
.
Tùng Ngọc Phù gấp đến sắp khóc, càng thêm không dám có động tác, chỉ cảm thấy mỗi một khắc đều là giày vò. Trong lòng âm thầm cầu khấn, Nhanh đi ra ngoài nhanh đi ra ngoài.
Chỉ là nghĩ tới Hứa Bất Lệnh đang cấm túc, Tùng Ngọc Phù không khỏi tuyệt vọng, lấy tính tình nhạt nhẽo thanh lãnh của Hứa Bất Lệnh, ngây ngốc trong phòng mười ngày nửa tháng đều không có gì lạ, nếu thật như thế, chẳng phải sớm muộn gì nàng cũng bị phát hiện.
Không đúng!
Mộ cổ!
Tùng Ngọc Phù nhớ tới học sinh cấm bế mỗi ngày phải đi gõ thần chung mộ cổ một lần, chỉ cần nhịn đến hoàng hôn, Hứa Bất Lệnh đi Chung Cổ Lâu, nàng liền có thể ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Tùng Ngọc Phù âm thầm thở phào một hơi, tiếp sau chỉ cần nằm im bất động là được.
Nhìn đôi giày trước mắt một cái, đột nhiên trong lòng Tùng Ngọc Phù khẽ động, có chút hiếu kỳ lúc ở một mình trong phòng Hứa thế tử sẽ làm gì.
Hứa Bất Lệnh ở một mình trong phòng, chỉ cần đầu óc không có bệnh liền sẽ không nói lung tung, chẳng qua có động tác là điều khó miễn.
Tùng Ngọc Phù đợi một lúc, chợt thấy Hứa Bất Lệnh thu chân lên, lại không nằm xuống, hẳn là đang ngồi xếp bằng điều trị khí tức luyện công.
Được rồi.
Tùng Ngọc Phù chớp chớp mắt, lập tức mất đi hứng thú, tiếp tục an tĩnh nằm yên chờ đợi.
Chỉ tiếc, phúc vô song chí, họa bất đơn hành.
Vừa mới đợi không quá nửa khắc, lại có tiếng trò chuyện từ bên ngoài vọng lại.
Ai. Lục phu nhân, sao ngài lại tới đây? Nếu muốn gặp tiểu vương gia, bảo người hầu gọi một tiếng là được rồi.
Bất Lệnh ở đâu?
Trong phòng.
.
Tùng Ngọc Phù lập tức ngây dại, đầu bên chẳng biết tại sao đột nhiên bật ra hai chữ"tróc gian"
Hỏng rồi!