CHƯƠNG 93: BÌNH DẤM CHUA, NỔ...
---✰-✰-✰---
Lúc sáng sớm, Hứa Bất Lệnh đợi cửa cung mở ra liền cáo từ thái hậu đi ra Trường Nhạc Cung.
Hiện nay thái độ thái hậu đại biến, thân thiết vượt xa mức bình thường, ân cần hỏi han hồi lâu, lại tự thân tiễn hắn ra ngoài cửa cung mới đi về, khiến hắn đều có chút ăn không tiêu, hơn nữa tối hôm qua thấy được"hà hoa tàng lý"mà chỉ hoàng đế mới có thể nhìn thấy, nói thật trong lòng còn có chút chột dạ, cứ thế chạy vội mà đi.
Trong cung thành, đã có người phát hiện Giả Dịch mất tích, nhưng Giả Dịch thân làm một bí vệ, vốn là cao thủ thần long thấy đâu không thấy đâu, trong thời gian ngắn không cách nào xác định hướng đi của Giả Dịch được, vậy nên còn chưa dẫn lên hỗn loạn quá lớn.
Đêm qua Hứa Bất Lệnh huyết chiến một trận, tuy thời gian rất ngắn, đại giá phải trả lại không nhỏ, hàn độc trong cơ thể phản phệ nghiêm trọng, đi đường đều có chút lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, không khác người túng dục quá độ là mấy, cần phải đi về tĩnh dưỡng nghỉ ngơi mấy ngày.
Hứa Bất Lệnh ngồi xe ngựa về lại Quốc Tử giám, sau khi thương lượng xong manh mối vừa thu được với lão Tiêu liền một mình đi về gian phòng dưới Chung Cổ Lâu, đóng cửa ngồi xếp bằng trên giường, ngưng thần tĩnh khí điều trị nội tức.
Đả tọa cần thả lỏng đầu óc, không nghĩ ngợi gì nữa cả, vậy nên Hứa Bất Lệnh thật cũng không chú ý thấy có gì dị dạng, qua ước chừng nửa khắc đồng hồ, hắn còn chưa nhập định, tiếng nói của Lục phu nhân đã từ bên ngoài vọng vào.
Hứa Bất Lệnh không khỏi đau đầu, vội đưa tay xoa xoa lên mặt, làm cho màu da thoạt nhìn có vẻ hồng hào chút, sau đó liền đứng dậy.
Kẹt kẹt.
Không hề gõ cửa, phòng cửa cứ thế bị đẩy ra.
Lục phu nhân bước chân vội vã đi tới, búi tóc hơi có chút lăng loạn, hẳn là lúc ra cửa không sửa sang tử tế. Quốc Tử Giám rất lớn, lại không thể cưỡi ngựa đón xe, đi tương đối gấp, trên gương mặt mỹ diễm trượt xuống mấy giọt mồ hôi, tinh khí thần đều không được tốt cho lắm, trong mắt hiện rõ mấy phần mệt mỏi, hiển nhiên là vì đêm qua căn bản không ngủ được.Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh, lo lắng trong lòng mới buông ra, thần sắc khẩn trương tan biến, chuyển thành vẻ ưu sầu không vui. Hai tay đặt ở bên hông ngắm nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, sau đó quay mặt sang một bên.
Lão Tiêu đứng ngoài cửa, làm ra biểu tình"lực bất tòng tâm", sau đó chống quải trượng tự giác rời đi.
Hứa Bất Lệnh lúng túng cười cười, đứng dậy đóng cửa phòng.
Lục di, sao ngươi lại tới đây?Lục phu nhân vạt áo phập phồng, hít thở mấy hơi thật sâu, một bụng lời nín nhịn nguyên đêm, giờ nhìn thấy Hứa Bất Lệnh lại không nói ra được. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới thở dài một tiếng.
Lệnh Nhi, cha ngươi nhờ ta trông chừng ngươi, ngươi một đêm không thấy bóng dáng, nếu xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với cha mẹ ngươi?
Hứa Bất Lệnh lúng túng khẽ cười, đưa tay đỡ lấy Lục phu nhân, dìu nàng ngồi xuống.
Tối hôm qua ta tiến cung, lúc chiều chẳng phải đã nói qua với ngươi. Tối qua ngươi ngủ lại chỗ thái hậu?
.
Hứa Bất Lệnh cảm thấy lời này có cổ quái, suy xét một phen mới nói tiếp.
Tất nhiên, tối hôm qua uống nhiều chén, nên ngủ lại thiền điện một đêm. Thái hậu có an bài cung nữ hầu hạ ngươi?
Mày liễu Lục phu nhân nhíu chặt, hai tay đặt trên đùi, liếc mắt nhìn Hứa Bất Lệnh, hiển nhiên đang nỗ lực khắc chế tâm bình khí hòa.
Hứa Bất Lệnh thực sự ăn không tiêu cái thái độ này, lắc đầu cười khẽ nói.
Làm sao có thể, thái hậu là trưởng bối, còn chưa hoang đường đến mức kia. Còn nữa dù thái hậu có an bài, ta cũng không vừa mắt với đám cung nữ đó, chỉ ngủ một mình.Lục phu nhân bán tín bán nghi, trầm mặc khoảnh khắc, đột nhiên quay đầu sáp đến trước ngực Hứa Bất Lệnh ngửi ngửi.
U lan ập tới, như thể sấp ở trong ngực, Hứa Bất Lệnh giơ cao hai tay, ánh mắt lộ ra mấy phần đành chịu, thuận thế cũng ngửi búi tóc Lục phu nhân một cái.
Hôm qua mua hương phấn thế nào? Nếu thích, lần sau ta mua nhiều chút.
Lục phu nhân không ngửi được mùi hồ ly, biểu tình mới hòa hoãn mấy phần, giương mắt nhìn lên Hứa Bất Lệnh, dùng ngón tay chọc chọc trên người hắn, Ngươi a, cứ không nghe lời ta. Không phải ta ngăn trở ngươi tìm nữ nhân, nam nhi vốn huyết khí phương cương, có nữ tử yêu thích là điều đương nhiên. Nhưng nam nhi cũng phải giữ mình trong sạch, ngươi thân là Túc Vương thế tử, xứng đôi với ngươi chỉ có thể là cô nương xuất thân trong sạch. Những cung nữ kia trong ngày thường. Rốt cuộc không xứng với ngươi, ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi.
Biết rồi biết rồi.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Bất Lệnh đưa tay đè lên bả vai Lục phu nhân, hơi khẽ dùng sức, ấn Lục phu nhân nằm xuống theo.
!Lục phu nhân ngây dại, theo bản năng đưa tay cuộn ở trước ngực, nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, lại không thốt được nên lời, trong mắt hiện đầy kinh hãi và mờ mịt.
Hứa Bất Lệnh để Lục phu nhân nằm xuống, sau đó ân cần ấn lên chân nàng.
Vừa rồi đi mệt lắm đúng không? Thật ra chỉ cần sai người hầu tới gọi một tiếng là được rồi.
Chân rất mềm, lúc này rõ ràng hơi có chút căng thẳng, hai chân khép lại với nhau.
Lục phu nhân tựa trên đệm chăn đảo mắt nhìn quanh, cửa sổ đóng kín, không ai thấy được, nhưng vẫn cảm thấy hơi hơi quái dị. Thật nhiều lời nín nhịn trong lòng cũng bị cái ấn chân kia làm cho bay biến sạch, đành chỉ biết khẽ đẩy cánh tay Hứa Bất Lệnh ra.
Không cần. Ta không mệt.
Giọng hơi run rẩy.
Hứa Bất Lệnh dùng thủ pháp lão luyện xoa vuốt, nhoẻn miệng cười nói.
Lục di đối xử với ta thế nào, Lệnh Nhi một mực ghi ở trong lòng, làm sao dám có điều lừa dối Lục Ly, chỉ là không muốn Lục di lo lắng hãi hùng mới trốn tránh thôi.
Chân Lục phu nhân tê rần, không được tự nhiên uốn éo mấy cái, dần dần thích ứng, lại không nói gì, trên mặt nhiều thêm mấy phần đỏ ửng, song biểu tình vẫn rất đoan trang.
Hừ. ngươi nói thì êm tai, ta. rốt cuộc không phải dì ruột của ngươi, qua hai năm nữa ngươi đi rồi, không chừng liền quên ta. Quên thì quên thôi, đợi lúc ta chết già, nhớ đốt cho chút tiền giấy là được.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh đầy vẻ đành chịu, chậm rãi xoa vuốt từ dưới lên trên.
Đợi khi nào ta rời kinh, nhất định sẽ mang Lục di cùng về Tây Lương đi dạo, nếu Lục di không đi, ta cũng không về.
Ta đi làm sao được.
Lục phu nhân bất giác lầu bầu một câu, len lén coi chừng tay Hứa Bất Lệnh, lại nhìn vào mắt hắn.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh trong vắt, tự nhiên không nhìn ra tà niệm gì.
Tâm tình Lục phu nhân dần bình tĩnh lại, không nói tiếp chủ đề này, chuyển mắt nhìn quanh gian phòng trống rỗng, đột nhiên nhíu mày, ngửi ngửi không khí.
Lệnh Nhi, trong phòng này. sao có mùi hoa quế? Giống hệt mùi trên người Tùng cô nương.
Hả?
Hứa Bất Lệnh hơi có chút nghi hoặc, cũng ngửi ngửi theo.
Vừa ngửi, nét mặt Hứa Bất Lệnh tức thì cứng lại.
Thường xuyên tiếp xúc với Tùng Ngọc Phù, mùi thơm trên người Tùng Ngọc Phù lại nhạt, dần dần hắn cũng đều quen thuộc, rất khó để ý tới. Lúc này được Lục phu nhân nhắc nhở, mới phát hiện trong phòng quả thực có mùi thơm thoang thoảng, như có như không.
Ừm. Mấy ngày trước Tùng Ngọc Phù tới qua một lần.
Nói mò.
Lục phu nhân ngồi dậy, trong mắt chất đầy vẻ hồ nghi, nhìn chung quanh một lượt.
Hương phấn Tiên Chi Trai rất chú trọng hương liệu, thanh mà không gắt, hương vị rất nhạt, đừng nói mấy ngày, chỉ cần mấy canh giờ mùi hương liền sẽ tản đi, chắc chắn là mới vừa qua đây.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp, nghi hoặc hỏi.
Có ư? Giờ mới sáng sớm, ta cũng vừa trở về không lâu. Chẳng lẽ vừa rồi Tùng cô nương đến tìm ta?
Lục phu nhân ngắt lấy mép váy, trong lòng lại loạn lên, nhìn quanh gian phòng trống trải, cuối cùng ánh mắt chuyển đến dưới giường, chuẩn bị cúi người nhìn xem.
Hứa Bất Lệnh biến sắc, bức họa thái hậu còn đặt dưới kia, nếu bị Lục phu nhân nhìn thấy, hắn có bóp chân đến gãy tay cũng vô dụng.
Lục di, dưới này bẩn lắm chẳng có gì đâu, ta và ngươi ra ngoài dạo phố đi.
Hứa Bất Lệnh đỡ lấy cánh tay Lục phu nhân, không cho nàng cúi người nhìn.
Nhưng Lục phu nhân vốn đang hồ nghi, thấy phản ứng đó của Hứa Bất Lệnh, trái tim lập tức run lên, vẻ ủy khuất hiện trên mí mắt.
Ngươi giấu Tùng cô nương ở dưới gầm giường?
Hứa Bất Lệnh vội vàng lắc đầu.
Làm sao có thể, ta giấu nàng dưới đấy làm gì?
Vậy vì sao không cho ta xem?
Ta.
Hứa Bất Lệnh há hốc mồm, đang định trực tiếp thẳng thắn chuyện mỹ nhân đồ, trong phòng lại bỗng đột nhiên vang lên một tiếng ho khan.
A. ắt xì.
Xem ra nền đất hơi lạnh.
?.