Chương 97: [Dịch] Thế Tử Dũng Mãnh

Trăng sáng vành vạch chiếu cửu châu

Phiên bản dịch 7440 chữ

CHƯƠNG 97: TRĂNG SÁNG VÀNH VẠCH CHIẾU CỬU CHÂU

---✰-✰-✰---

Biệt viện, trong gian phòng không lớn, hơi nóng mang đến từ lò sưởi khiến cho phòng ốc ấm áp lạ thường, cây nến đặt trên bàn, xung quanh bày mấy món thức ăn được trang trí tinh xảo, rượu cũng được đun ấm sẵn, để ở cạnh bên.

Tiêu gia tổ chức gia yến ở Tiêu phủ, Lục gia phía đối diện cũng đang làm gia yến, chẳng qua người quá nhiều, Hứa Bất Lệnh bởi vì thân phận khẳng định không khả năng tham dự, Lục phu nhân liền bày một bàn tiệc nhỏ trong phòng mình, để hai người cùng nhau ăn tết.

Từ sau khi đến Tiêu gia, Lục phu nhân đến cả cơ hội giúp chồng dạy con đều không có liền đã thành quả phụ, với người Tiêu gia chưa nói tới có cảm tình bao sâu, bằng không đã không ở một mình trong biệt viện này rồi, trong lòng tuy có chút oán trách Hứa Bất Lệnh không thành thật, nhưng bàn cơm tất niên này vẫn tự tay làm, đủ thấy nàng coi trọng cỡ nào.

Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân cùng lúc tế bái tổ phụ Hứa Liệt và Túc Vương phi xa tại Túc Châu, sau đó an vị trong phòng, cởi bỏ áo khoác, áo choàng, chỉ mặc áo mỏng vây quanh bàn tròn, nha hoàn cũng đến sương phòng bên cạnh ăn cơm.

Ba ba.

Pháo hoa sáng ngời nổ bung nơi xa, chiếu lên trên giấy dán cửa sổ.

Lục phu nhân khoác váy xuân, từ trong khay bên cạnh lấy ra một hầu bao đưa cho Hứa Bất Lệnh.

Năm mới bình an, ngày sau phải nhớ kỹ tổ tông dạy bảo, trung dũng bất khuất, cương chính ngay thẳng, không làm nhục ba đời môn phong Hứa thị.

Hứa Bất Lệnh giơ hai tay tiếp lấy, cũng từ trong ngực lấy ra một chiếc phong bao màu đỏ, đưa cho Lục phu nhân nói.

Chúc Lục di càng ngày càng xinh đẹp.Lục phu nhân lườm hắn một chút.

Ta là quả phụ, xinh đẹp để làm gì.

Lời tuy nói thế, lại vẫn rất vui vẻ tiếp nhận. Ăn cơm ăn cơm.

Hứa Bất Lệnh cầm đũa lên, nghiêng đầu nhìn lại, trên bàn đặt hai bầu rượu, mùi thơm nồng đậm xộc mũi, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Lục di, đây là rượu gì?Trong mắt Lục phu nhân chớp qua một tia đắc ý, bàn tay trắng nõn nhấc bầu rượu lên, mở nắp đưa đến trước mặt Hứa Bất Lệnh.

Mấy ngày trước rảnh rỗi, đặc ý tới cửa hàng Tôn gia xem xem, dặn Tôn chưởng quỹ chuẩn bị chút rượu, ngươi xem có hợp khẩu vị không.

Hứa Bất Lệnh đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi rượu rất nồng nặc, so với Đoạn Ngọc Thiêu bình thường thì hương vị nồng hơn rất nhiều. Hắn đưa tay tiếp lấy rót một chén, nếm thử, một cỗ chua cay xông thẳng lên đầu, rõ ràng là rượu đế số độ cực cao, dù là kẻ thân kinh bách chiến như hắn đều có chút gánh không được. Ách.

Hứa Bất Lệnh nhấp một ngụm rượu vào bụng, bị xung cho không thốt được nên lời, cường hành đè xuống tửu kình mới khẽ gật đầu nói.

Rượu mạnh thật.Lục phu nhân rất hài lòng, cười cười rót đầy ly rượu cho Hứa Bất Lệnh.

Thích không? So với hai vò kia của thái hậu thì thế nào?

Hứa Bất Lệnh còn có thể nói gì, khẽ gật đầu đáp, Ừm. Thích lắm, ngon hơn hai vò kia của thái hậu nhiều, chỉ là hơi nặng chút.

Thích thì uống nhiều vào, lần trước thái hậu đưa tặng hai vò, riêng mình ngươi đã uống quá nửa.

.Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, nghiệt hắn tự làm, cắn răng cũng phải nuốt lấy, dù sao giờ đã gần sang năm mới, không nhăn nhăn nhó nhó làm gì, bồi cùng Lục phu nhân ăn xong bữa cơm tất niên này cái đã.

Vốn định rót cho Lục phu nhân nếm thử một hai chén, đáng tiếc Lục phu nhân rõ ràng đã uống qua, nữ nhân gia căn bản không uống được nhiều, chỉ rót thanh tửu chuẩn bị sẵn để uống, một chén tiếp một chén, không chút nào đau lòng cho dạ dày của đứa cháu trai.

.

Trăng sáng vành vạch chiếu cửu châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.

Sầu sát nhân lai quan nguyệt sự, đắc hưu hưu xử thả hưu hưu.

Người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ tròn khuyết, dù là ba mươi tết, lại không phải nhà nhà đều vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

Cuối phố Khôi Thọ Nhai, Lý phủ, bất đồng với những phủ đệ khác đèn đỏ sáng choang, nơi đây trong trong ngoài ngoài vẫn treo lên lụa trắng, trên dưới phủ đệ không một ai lên tiếng, nha hoàn gia đinh thám thỏm đi lại, sợ không cẩn thận phạm sai, rước lấy đánh chửi từ gia chủ đang chìm trong nỗi đau mất con.

Ba mươi tết vốn nên là lúc đoàn tụ sum vầy, Lý gia lại sớm đã tắt đèn, khi các nhà khác còn đang bận rộn ăn cơm đoàn viên, một chiếc xe ngựa từ cửa sau đi ra, xuyên qua đường phố không người, đi tới trong một mảnh dân trạch.

Đợi hộ vệ tuần tra xung quanh xong xuôi, Lý Bảo Nghĩa bước xuống xe ngựa, chậm rãi tiến vào một tòa dân trạch. Cách thời điểm Lý Thiên Lục chết chưa lâu, Trung Dũng Hầu vốn dĩ hồng quang đầy mặt, nay lại phảng phất già đi mười tuổi, tóc mai điểm bạc, sắc mặt không một tia sức sống.

Lý Bảo Nghĩa chỉ có hai người con trai, đều là rường cột sau này chấn hưng Lý gia, giờ Lý Thiên Lục bị người cắt đầu ném ở cửa nhà, hung thủ lại vẫn ở bên con phố kia, cả ngày nhẹ nhàng khoan thai tới tới lui lui, như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Huyết hải thâm thù này, Lý Bảo Nghĩa làm sao có thể nhịn được? Lý gia bọn hắn sống ở Khôi Thọ Nhai sáu mươi năm, trung thành đối với Tống thị vượt xa Tề Vương ủng binh tự trọng tại Tây Lương, lúc này đây lại thành trò cười, phần sỉ nhục đó, làm sao có thể nhịn được?

Kẽo kẹt.

Cửa viện mở ra, mấy nam tử khoác áo chẽn ánh mắt hiện đầy vẻ kính trọng, chắp tay đứng bên trong.

Lý Bảo Nghĩa giơ tay ra hiệu bọn họ đi ra ngoài, sau đó tiến bước vào trong sân viện, Vĩnh Ninh Phường Trần tứ gia cung kính đi đến trước mặt, chắp tay cúi đầu nói.

Hầu gia, ngài muốn tìm tiểu nhân, cần gì phải đích thân tới, sai người hầu nói một tiếng là được rồi.

Giang hồ cũng tốt triều đình cũng được, luôn có mấy chuyện ngoài sáng không tiện làm, hai bên một đen một trắng, không có môn lộ về cơ bản liền tấc bước khó đi. Lúc này phải có người ở giữa đáp cầu dắt mối, hai bên đều tin tưởng nhau mới có thể làm việc được.

Trần tứ gia lúc tuổi trẻ từng xông pha giang hồ, nam lai bắc vãng, hắc bạch lưỡng đạo đều có biết biết, tai mắt thuộc hạ cũng rất nhiều, tính là con buôn tin tức trên giang hồ. Cao môn đại hộ thỉnh thoảng muốn làm việc riêng, hoặc là khách giang hồ muốn mưu xuất thân, thường thường đều sẽ thông qua Trần tứ gia.

Lý Bảo Nghĩa đi vào trong nhà ngồi xuống, vuốt ve ban chỉ nơi ngón tay, trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới mở miệng nói.

Có một số chuyện ngoài sáng không dễ làm, ngươi giúp ta tìm mấy người, nhớ kỹ, rót đầu đều không được để lộ phong thanh.

Trần tứ gia ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười gật đầu nói.

Hầu gia yên tâm, Trần Tứ ta lăn lộn ở Trường An mấy chục năm, quy củ thế nào đều hiểu cả. Xin hỏi có chuyện gì mà hầu gia ngài đều phải cẩn thận như thế?

Ánh mắt Lý Bảo Nghĩa thoáng hiện vẻ âm trầm, giơ tay ra hiệu Trần tứ gia đưa lỗ tai tới, thấp giọng nói vài câu.

Trần tứ gia biến sắc, vẻ tươi cười tan biến, lần nữa ngồi xuống ghế, cân nhắc hồi lâu.

Côn đồ lợi hại như thế. hầu gia muốn đối phó ai?

Có làm được hay không?

Ừm. Phải thêm tiền.

Lý Bảo Nghĩa nhàn nhạt hừ một tiếng, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Đợi sự tình xong xuôi, vàng bạc quan chức tùy ngươi chọn, Khôi Thọ Nhai Lý gia ta, chút để uẩn này vẫn phải có.

Trần tứ gia không đứng dậy, ngồi trên ghế chốc lát, mãi lúc sau mới vẫy gọi tùy tùng.

.

Bạn đang đọc [Dịch] Thế Tử Dũng Mãnh của Quan Quan công tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!