“Ta phục ngươi rồi! Được rồi, ta thừa nhận ngươi không phải một trong số mười người hung ác nhất mà ta từng thấy, ngươi là số một. Ngươi quá tàn nhẫn!”
Nhìn gương mặt Ninh Dạ lại phủ kín vết sẹo, Công Tôn Điệp cũng khóc không ra nước mắt.
Cảm giác như mình dốc hết sức lực xây lâu đài cát nhưng lại bị người ta tiện tay đẩy một cái, hoàn toàn sụp đổ.
Đúng là đẹp trai không quá ba giây.
Nhưng Ninh Dạ còn chưa hài lòng.
Đầu tiên y nhờ Cừu Bất Quân chữa vết thương trên mặt mình, sau đó Ninh Dạ quan sát kỹ trên gương một lúc, lắc đầu nói: “Rất nhiều vết thương khác với trước đây.”
“Thế thì ta cũng chẳng có cách nào, bổn cô nương làm sao nhớ được gương mặt trước đây của ngươi cụ thể ra sao. Hơn nữa bổn cô nương chỉ biết làm đẹp, không biết làm xấu, nhất là còn xấu như vậy!” Công Tôn Điệp nhăn mũi nói.
“Không sao.” Ninh Dạ lại nói: “Chỉ cần dội một bình Hóa Cơ thủy, hủy dung lần nữa là được.”
Công Tôn Điệp bị dọa tới nhảy dựng lên: “Ngươi hủy dung tới phát nghiện rồi à?”
Ninh Dạ không buồn để ý tới cô, chỉ nói: “Chuyện tiếp theo cứ làm theo kế hoạch đi, đầu tiên giải quyết Công Tôn Điệp, hay nên nói là vấn đề công lao của ta.”
“Nói rõ trước, ta còn chuyện quan trọng cần làm, sau khi giúp ngươi lần này, ngươi nhất định phải thả ta đi!” Công Tôn Điệp kêu lên.
“Không thành vấn đề, nhưng tốt nhất ngươi nên trở về đây trong vòng ba tháng, bằng không ta dám đảm bảo cấm chế trên người ngươi sẽ lại khởi động.”
Công Tôn Điệp tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Không thành vấn đề, nếu trong vòng ba tháng bổn cô nương không giải được cấm chế thì sẽ về đây tìm ngươi.”
Cô chẳng buồn che giấu mục đích của mình. Ninh Dạ mỉm cười: “Một lời đã định.”
——————————————————
Mấy hôm nay Hắc Bạch thần cung tương đối bận rộn.
Toàn bộ khu vực xung quanh Cửu Cung sơn đều được bố trí phòng ngự, trừ cảnh giới Vạn Pháp trở lên, bất cứ ai ra vào cũng bị kiểm tra.
Nhưng cho dù như vậy vẫn không tìm được chút tung tích nào của Công Tôn Điệp.
Chuyện này khiến Lao Huyền Minh vô cùng tức giận.
Thấy ba ngày đã qua, nếu hôm nay còn không bắt được Công Tôn Điệp, có lẽ sẽ mất hẳn cơ hội này.
Lao Huyền Minh cũng thầm tuyệt vọng.
Còn Ninh Dạ, thời gian này y rất thần bí, biến mất không còn tung tích, không ai biết y ở đâu.
Ban đầu Lao Huyền Minh còn đặt hy vọng ở Ninh Dạ, bây giờ hy vọng này cũng không ngừng hạ thấp theo thời gian.
Xem ra xung quanh hắn không có ai gánh được chức vụ tuần tra viên.
Ngày hôm nay hắn còn đang ngồi phiền muộn trong căn phủ vừa được xây dựng lại của mình, một hạ nhân vừa nhận vào lại vội vàng đi tới: “Lão gia, Ninh tuần tra viên đưa tin tới.”
“Hả?” Lao Huyền Minh đứng dậy: “Ninh Dạ? Đưa tin tới đây!”
Hạ nhân đã đưa một tờ giấy lên. Cách viết rất bình thường, chữ viết rất ngoáy, xem ra khi viết rất gấp gáp, trên giấy chỉ có một câu: “Công Tôn Điệp ở dược dường của Cận gia, mau dẫn người tới vây bắt.”
Lao Huyền Minh vui mừng: “Người đâu, mau gọi tất cả tu sĩ xung quanh, bao vây dược đường của Cận gia, mời cả Thanh Tiêu Quan Chủ tới!”
Thanh Tiêu Quan Chủ là bạn tốt của hắn, còn là sư phụ của Lao Hải Điền.
Lần trước không tìm hắn nên Công Tôn Điệp chạy mất, lần này bất luận thế nào cũng không cho cô ta cơ hội nữa.
Chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, tu sĩ của Hắc Bạch thần cung đã bao vây dược đường của Cận gia chặt chẽ tới mức không lọt một giọt nước.
Đại chưởng quỹ của dược đường sợ hãi tới mức run lên lẩy bẩy, lao ra ngoài hô to: “Tiên trưởng có chuyện gì vậy? Xưa nay dược đường của Cận gia chúng ta luôn giữ quan hệ thân cận với tiên môn, còn là môn hạ cung phụng của Long Đằng Hổ tiên trưởng..”
Hắn còn chưa dứt lời, Lao Huyền Minh đã giơ tay đập bay hắn đi: “Cút ngay, ta biết các ngươi có quan hệ thế nào với Long Đằng Hổ. Nhưng lão phu sẽ đích thân điều tra rõ chuyện hôm nay. Nếu xác nhận đám người các ngươi có cấu kết với Ma môn, cho dù là Long Đằng Hổ cũng chẳng giữ được các ngươi!”
Nói xong đã lao thẳng vào hô: “Ninh Dạ ở đâu?”
Đã thấy một gã sai vặt lao tới nói: “Ninh Dạ ở đây!”
“Ngươi là Ninh Dạ? Sao bộ dạng lại thành thế này?” Lao Huyền Minh kinh ngạc.
Ninh Dạ mặc trang phục hạ nhân sai vặt, còn đeo mặt nạ.
Ninh Dạ trả lời: “Bây giờ không có thời gian nói chuyện này, bắt người cái đã.”
“Cô ta ở đâu?”
“Đang ở bên trong.” Ninh Dạ nói xong đã lao thẳng vào.
“Để ta!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Thanh Tiêu Quan Trưởng đã lao thẳng vào gian nhà trong.
Chỉ thấy bên trong không có bất cứ ai, không khỏi kinh ngạc: “Đâu rồi?”
Ninh Dạ đi trước mà tới sau, vào theo Thanh Tiêu Quan Chủ, cũng ngẩn ra một chút, nói: “Vừa rồi cô ta còn ở đây mà. Các ngài xem, trên giường còn mùi thuốc đấy.”
Thanh Tiêu Quan Chủ lao thẳng tới bên giường, cầm một ít thuốc bột rải rác trên đó lên quan sát một chút, biến sắc: “Là thuốc trị thương loại tốt, có thể chữa độc của Thực Linh tán!”
“Chắc chắn là cô ta rồi.” Lao Huyền Minh quan sát xung quanh, thấy phòng ốc không bị tổn hại gì, cửa sổ cũng chưa hề mở ra, không khỏi lấy làm lạ.
Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Có lẽ có đường ngầm.”
Hai người hiểu ra, vài thủ hạ đang định tìm kiếm thì Thanh Tiêu Quan Chủ nhấc tay một cái, chỉ thấy tất cả đồ vật trong phòng bay lên. Ầm ầm ầm, chỉ trong chớp mắt xung quanh đã tan nát, phát hiện ra một đường hầm đen kịt dưới đáy một chiếc rương.
“Ở đây!” Lao Huyền Minh vui mừng, đang định đi vào.
Ninh Dạ kéo hắn lại: “Lao sứ cẩn thận, ma nữ xảo quyệt, có lẽ có cơ quan.”
“Hay là để ta đi trước.” Thanh Tiêu Quan Chủ thi triển pháp thuật, một luồng khí màu xanh mênh mông bảo vệ bản thân, nhảy vào trong đường hầm, Lao Huyền Minh và Ninh Dạ theo sát phía sau.
Chỉ đi được một quãng đã gặp một ngã ba, trong lúc nhất thời không biết nên đi đằng nào.
Lao Huyền Minh tức giận mắng lớn: “Dược đường của Cận gia dám bố trí đường hầm này, chắc chắn ôm ý đồ bất chính!”
Có đường hầm chưa chắc đã là có ý đồ bất chính, cũng có thể là lưu lại đường lui dưới áp lực nặng nề. Dù sao làm bạn với tiên không khác gì làm bạn với vua chúa, ai mà biết lúc nào tai vạ sẽ giáng từ trên trời xuống!
Dược đường của Cận gia dựa vào bối cảnh tiên nhân, dùng đồ giả lừa gạt, gây ra rất nhiều nhiệp chướng nên mới bố trí đường hầm, cho nên bị Ninh Dạ chọn làm con dê thế mạng. Còn sau này Lao Huyền Minh xử trí bọn họ ra sao, y không nghĩ tới.
Lúc này thấy Lao Huyền Minh nổi giận, Ninh Dạ nói: “Đằng này có mùi son phấn!”
Nói xong đã xông lên phía trước.
Ngay sau đó đột nhiên nghe tiếng vang răng rắc, Lao Huyền Minh biến sắc: “Cẩn thận!”
Chỉ nghe rào một tiếng, một chậu nước đen đã dội thẳng lên mặt Ninh Dạ.
“Áaaa!” Ninh Dạ ôm mặt gào lên đau đớn, trên mặt bốc lên khói trắng.
“Hóa Cơ thủy?” Lao Huyền Minh kinh hãi, Thanh Tiêu Quan Chủ đã vọt tới, điểm vài chỉ lên mặt Ninh Dạ, tạm dừng thương thế của y, chỉ có điều chậu Hóa Cơ thủy này đã khiến y bị thương không nhẹ, ăn mòn gương mặt của Ninh Dạ tới mức không ra hình thù gì, trông càng dữ tợn kinh khủng.
“Đồ khốn, ngươi dám!” Thanh Tiêu Quan Chủ đã xông thẳng vào đường hầm, trong lòng cũng cực kỳ tức giận.
“Gọi vài người tới dẫn hắn ra.” Lao Huyền Minh hét lớn một tiếng rồi lao theo Thanh Tiêu Quan Chủ.
Vài đệ tử thần cung đằng sau đi tới đỡ lấy Ninh Dạ, đỡ y ra khỏi đường hầm.
Nhưng ngay lúc sắp ra khỏi cửa động, Ninh Dạ đột nhiên nói với một đệ tử thần cung: “Ngươi là ai? Vì sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”
Đám người nghe vậy ngạc nhiên, chỉ thấy gương mặt đệ tử thần cung đang bị Ninh Dạ nhìn đột nhiên biến hóa, không ngờ lại hóa thành hình dạng của Công Tôn Điệp, chớp mắt đã đánh liền ba chưởng vào Ninh Dạ và hai người khác, ba người cùng bay ngươi ngược lại.
Ninh Dạ quát lớn một tiếng, chộp về phía Công Tôn Điệp nhưng chỉ giật được một mảnh áo trắng của cô.
“Cô ta đang ở đây!” Hai đệ tử thần cung bị thương cùng hét lớn.
Chỉ chốc lát sau Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh đã vòng lại, chứng kiến cảnh này biết mình bị lừa. Hóa ra Công Tôn Điệp không chạy trốn theo đường ngầm mà ẩn nấp trong chỗ tối, hóa thân thành đệ tử thần cung vòng lại đường cũ.
“Con ả gian xảo!” Bị Công Tôn Điệp năm lần bảy lượt trêu ngươi, Lao Huyền Minh tức giận tới muốn nổ phổi.
Ninh Dạ đã hét lớn: “Mau! Cô ta định chạy theo hướng cửa đông!”
Lao Huyền Minh ngạc nhiên: “Cửa đông phòng ngự nghiêm ngặt, lại có người giỏi quan sát, cô ta không chạy thoát được!”
“Cô ta đã khôi phục thực lực, lại có Huyền Sách ấn, có thể làm giả công văn đi khỏi!” Ninh Dạ hét lớn.
Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh như con rối bị Ninh Dạ giật dây, lại lao về phía cửa đông.
Khi Thanh Tiêu Quan Chủ và Lao Huyền Minh chạy đến, cả hai nhận được tin, vừa rồi có người dùng công văn giả rời khỏi thành.
Vậy là Truy Phong đường lập tức đuổi theo.
Nhưng chắc chắn bọn họ chẳng tìm được gì.
Vì người rời thành vốn chẳng phải Công Tôn Điệp mà là Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân dùng công văn giả rời thành, lại dùng gương mặt thật trở về thành, thời gian chênh lệch không lâu, chẳng ai phát hiện ra.
Sau khi giả tạo dấu hiệu Công Tôn Điệp rời thành, Hắc Bạch thần cung cũng giải trừ lệnh phong tỏa, Công Tôn Điệp có thể thoái mái rời khỏi.
Chưa bắt được người nhưng công lao của Ninh Dạ đã vững như đá tảng.
Vì y tìm lại được Huyền Sách ấn.