“Vậy ngươi phân tích Công Tôn Điệp có Huyền Sách ấn, chắc chắn cô ta sẽ lợi dụng thứ này để làm giả công văn, ẩn giấu bản thân? Nên thuận theo đó tìm ra?”
Lao phủ, rốt cuộc Lao Huyền Minh cũng có cơ hội dò hỏi Ninh Dạ.
Ninh Dạ đã bịa sẵn lời giải thích, chẳng qua là phân tích kín kẽ, suy đoán chặt chẽ, điều tra cẩn thận, rốt cuộc tìm được đầu mối vào dược đường của Cận gia, sau đó lại cải trang lẻn vào, xác nhận Công Tôn Điệp đang trong được đường rồi mới gửi mật thư cho Lao Huyền Minh.
Chỉ tiếc dược đường của Cận gia có tâm tư riêng, không ngờ lại tự ý đào đường hầm khiến cho Công Tôn Điệp bỏ trốn thành công.
Chuyện này thì không phải lỗi của y rồi.
“Vậy làm sao ngươi biết cô ta sẽ đi tới cửa đông của thành?” Thanh Tiêu Quan Chủ hỏi.
Ninh Dạ trả lời: “Công Tôn Điệp giả trang lẻn vào dược đường, ban đầu thuộc hạ cũng không dám xác nhận cô ta là Công Tôn Điệp, vì vậy bí mật theo dõi, phát hiện cô ta có vẻ rất hứng thú với cửa đông, thậm chí lén lút tiếp xúc với một số tu sĩ bảo vệ ở đó, vì vậy nghi ngờ cô ta định đào tẩu theo đường này. Lúc trước cô ta không đi đương nhiên vì tu vi chưa hồi phục, sợ có biến cố.”
Thanh Tiêu Quan Chủ gật đầu: “Cô ta đánh một chưởng mà không giết được ngươi, có thể thấy đúng là tu vi chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã đủ để chạy trốn. Con ả này đúng là quỷ dị, sau khi ra ngoài cổng thành là biến mất không còn tăm hơi, không biết dùng bí pháp gì nữa.”
Đây là chuyện không có chứng cứ.
Tất cả tin tức đều do Ninh Dạ đưa ra, đại thể đều được xây dựng ở suy luận chặt chẽ, có thể nói là không cần chứng cứ nhưng lại thể hiện tài hoa của y, không cần lo có người vạch trần.
“Đáng tiếc, ngươi quá cẩn thận, nếu từ khi nghi ngờ ngươi đã báo ngay cho ta thì tốt rồi.” Lao Huyền Minh thở dài.
“Vâng, đây là sai lầm của thuộc hạ. Chẳng qua thuộc hạ cảm thấy muốn bắt người thì phải có chứng cứ, dù sao dược đường của Cận gia cũng có quan hệ thân cận với Long Đằng Hổ đại sư, thuộc hạ chỉ là tuần tra viên tạm thời, không dám đắc tội. Mãi tới sau khi phát hiện ra Huyền Sách ấn này mới xác nhận.”
Nói xong đã dâng Huyền Sách ấn lên.
Thấy Huyền Sách ấn đã mất lại trở về, Lao Huyền Minh cũng thở dài một tiếng.
Đúng là chuyện làm mất Huyền Sách ấn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn, rất có thể sẽ khiến vị trí của hắn dao động, xét theo ý nghĩa khác, tìm lại Huyền Sách ấn còn quan trọng hơn việc báo thù.
Dù sao con trai chết rồi còn sinh lại được, quan tước không còn thì chẳng còn gì cả.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên Ninh Dạ mới phải diễn một vở kịch như vậy: Y không muốn vừa trở thành tuần tra viên, chỗ dựa Lao Huyền Minh đã đổ trước.
Lao Huyền Minh cầm Huyền Sách ấn nói: “Lần này ngươi làm tốt lắm. Tuy không giết được Công Tôn Điệp nhưng lại tìm lại được Huyền Sách ấn, cũng là một công lao lớn. Quan trọng hơn nữa là chứng minh được năng lực của ngươi, nhận chức tuần tra viên là hoàn toàn xứng đáng.”
Câu này của Lao Huyền Minh xem như hoàn toàn xóa bỏ hai chữ ‘tạm thời’.
“Đa tạ Lao sứ!” Ninh Dạ trả lời.
“Đáng tiếc, khổ cho ngươi rồi, lại bị hủy dung lần nữa.” Nhìn gương mặt xấu xí loang lổ của y, Lao Huyền Minh cũng rất tiếc nuối.
Trước đây trên mặt Ninh Dạ chỉ có sẹo bỏng, giờ thì hay rồi, da thịt bị ăn mòn hơn nửa, một số chỗ còn lộ ra xương trắng.
Ninh Dạ không buồn để ý, tiện tay lấy một cái mặt nạ ra đeo lên: “Ninh Dạ vốn đã xấu rồi, có bị hủy dung lần nữa cũng không sao. Đương nhiên để tránh cho người khác sợ hãi, cứ dùng cái này vậy.”
Thấy y nói năng tiêu sái như vậy, Thanh Tiêu Quan Chủ cười nói: “Đúng là người hào hiệp, Trương Thất Sát nhận được một đệ tử tốt, chỉ có điều chính hắn còn chưa ý thức được giá trị của ngươi.”
Ninh Dạ cúi người: “Sư phụ đối xử rất tốt với đệ tử.”
Thanh Tiêu Quan Chủ cười lớn: “Nếu có một ngày ngươi không muốn theo Trương Thất Sát nữa thì có thể tới môn hạ của ta.”
“Cám ơn quan chủ ưu ái, Ninh Dạ không dám phản bội sư phụ!”
Lao Huyền Minh cười nói: “Nếu Thanh Tiêu ngươi tán thưởng hắn như vậy, hay là cho hắn chút lợi ích đi. Ta coi trọng người này, tuy tư chất bình thường nhưng tâm tính không tệ, hiếm thấy nhất là còn thông minh biết cách làm việc, biết đâu tương lai lại thành báu vật. Ngươi đầu tư nho nhỏ, không khéo tương lai lại được báo đáp gấp vạn lần.”
Thanh Tiêu Quan Chủ cười lớn: “Nói đúng lắm, nói đúng lắm. Ta nghe nói ngươi đã nhận được Liệt Dương kiếm khí của Minh Tứ Dã, nếu thế, ta cũng cho ngươi một luồng Thanh Minh khí là được.”
Nói xong chỉ tay vào Ninh Dạ, một luồng Thanh Minh khí đã truyền vào mi tâm của y.
Ơ!
Các ngươi biết cách xử lý nhỉ?
Ai cũng bỏ sức không bỏ tiền.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Thực lực của Lao Huyền Minh bình thường, thế nhưng tiền của lại hùng hậu.
Hắn vung tay một cái, một cái túi giới tử rơi xuống tay Ninh Dạ: “Việc tu hành tiêu tốn rất lớn, ngươi lại không có đủ linh thạch, thậm chí còn chẳng có túi giới tử. Tặng ngươi cái túi này và một vạn linh thạch trong đó, cần gì thì tự mua đi, xem như cảm ơn ngươi đã thu hồi Huyền Sách ấn giúp ta.”
Ninh Dạ kinh hãi: “Lao sứ, thuộc hạ đã được phong làm tuần tra viên, sao dám nhận quà nữa?”
Lao Huyền Minh ngăn y lại: “Tuần tra viên là chức vụ mà năng lực của ngươi nên nhận được, còn đây là quà mà ta cám ơn riêng, ngươi không cần khách khí.”
Ninh Dạ hít một hơi dài, cúi rạp người xuống: “Đa tạ Lao sứ đã ưu ái, thuộc hạ sẽ cúc cung tận tụy, ra sức trâu sức ngựa vì Lao sứ.”
“Có câu này của ngươi, ta yên tâm rồi.” Lao Huyền Minh cũng tương đối hài lòng với thủ hạ đắc lực là Ninh Dạ.
————————————————————
“vậy là... Ninh Dạ lại lập công mới, tìm lại Huyền Sách ấn, bây giờ đã là tuần tra viên chính thức của Huyền Sách phủ?” Lạc Cầu Chân đau đầu nói.
“Vâng.” Tây Giang cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Lạc Cầu Chân chỉ cảm thấy choáng váng.
Mẹ nó, lần này lại càng phiền toái rồi.
Ninh Dạ trở thành tuần tra viên chính thức, quyền thế tăng mạnh, không chỉ có vậy còn được Thanh Tiêu khí và hơn vạn linh thạch, tài nguyên cũng đã có.
Tư chất của y vốn chỉ bình thường, nhưng bây giờ nhận được kỳ duyên, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, xem ra có thể đạt tới Tàng Tượng đỉnh phong trong vòng hai năm. Tốc độ này đã có thể coi là tài năng xuất chúng trong những môn hạ đệ tử.
Cái giá duy nhất có lẽ là gương mặt y vốn đã xấu xí giờ còn xấu hơn.
Ừm, chuyện này nghe không giống như phải trả giá.
“Đối thủ này thật gian xảo!” Lạc Cầu Chân thở dài, phát tiết hết bất bình trong lòng.
“Vậy thưa chấp sự, bây giờ chúng ta nên xử lý ra sao?”
“Xử lý ra sao?” Trong mắt Lạc Cầu Chân đã hiện lên vẻ quyết liệt: “Vốn dĩ ta còn đang nghi ngờ thân phận của hắn ta, định chậm rãi điều tra, nhưng bây giờ người này làm việc như vậy ngược lại khiến ta càng nghi ngờ nhiều hơn. Tuyệt đối không thể để người như vậy ngông nghênh trong thành cung quá lâu, không thì, ai mà biết tương lai hắn còn gây ra bao nhiêu tai họa?”
Nói xong ánh mắt hắn đã nhìn về phía hồ sơ của Ninh Dạ.
Hủy dung!
Ninh Dạ ơi là Ninh Dạ, hủy dung là thủ đoạn che trời lấp biển của ngươi, nhưng nó cũng là thứ khiến ngươi bại lộ.
“Tây Giang!”
“Có thuộc hạ!”
“Lập tức liên hệ với những người ở Ma môn và Vạn Hoa cốc mà chúng ta khống chế, nói với bọn chúng ta muốn một bình Tạo Hóa thủy. Ai hoàn thành được chuyện này thì bỏ qua chuyện cũ!”
“Rõ!”