Chương 97: [Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Không tồn tại người

Phiên bản dịch 5100 chữ

Từ Lâm Nguyệt nhập định trước một phen, không khó đánh giá ra nàng hẳn là người tu hành mở ra linh cảm.

Trên Linh Môi Cảnh chính là Linh Cảm Cảnh.

Đây là một đặc thù rõ rệt khác khi thân thể người tu hành tiến hóa.

Mở ra linh cảm, người tu hành cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hết thảy chung quanh, xung quanh bất luận một tia gió thổi cỏ lay gì đều có thể bị phát giác, đồng thời lực phản ứng tự thân cũng sẽ có một cái tăng lên về chất.

Hơn nữa còn có một điểm.

Người tu hành có thể cảm nhận được một chút tồn tại bí ẩn.

Phải biết cho dù là mở ra linh môi cũng không có nghĩa là ngươi có thể triệt để thấy rõ ràng thế giới này, có đôi khi cảm giác càng quan trọng hơn thị giác.

Rất nhanh.

Lâm Nguyệt tiến vào trạng thái nhập định.

Nàng bắt đầu cảm nhận năng lượng vũ trụ chung quanh.

So với địa phương khác, năng lượng vũ trụ trong nhà Lý Dịch cũng không có gia tăng rõ ràng, tu hành ở chỗ này và tu hành ở chỗ khác hiệu quả đều giống nhau.

"Khuếch trương phạm vi cảm giác, có lẽ ta không có tìm được điểm chính xác."

Lâm Nguyệt nghĩ như vậy.

Cảm nhận của nàng như là xúc tu vô hình khuếch tán ra bốn phương tám, hơn nữa trong óc của nàng lại xuất hiện hình dáng sự vật chung quanh.

Nàng cảm nhận được mặt đất, cảm nhận được vách tường, cũng cảm nhận được Lý Dịch.

Nhưng trong cảm nhận của nàng, Lý Dịch chỉ là một hình người, giống như có cái gì quấy nhiễu khiến cho Lâm Nguyệt không cách nào phân biệt ngũ quan rõ ràng.

Đây là hiện tượng bình thường.

Bởi vì là thân thể người vốn tồn tại từ trường sinh vật.

Mà Lý Dịch tu hành, từ trường sinh vật mạnh hơn, có thể làm nhiễu cảm giác của Linh Cảm Cảnh, thậm chí người tu hành và sinh vật siêu phàm mạnh hơn có thể sinh ra trường năng lượng của mình, chỉ cần có trường năng lượng thì không cách nào cảm nhận được bất kỳ sự vật gì giấu ở trong trường năng lượng.

"Không có bất kỳ phát hiện gì, chẳng lẽ là ta phán đoán sai, vấn đề không xuất hiện ở nhà Lý Dịch?"

Trong đầu Lâm Nguyệt hiện lên một cái ý niệm như vậy.

Nhưng nàng vẫn không có nghĩ tới phương diện kỳ vật.

Dù sao kỳ vật thứ này quá trân quý, hiếm có, Lý Dịch chỉ là người tu hành phổ thông, sao lại có một kiện kỳ vật, đây quả thực là thiên phương dạ đàm.

Nhưng mà vừa lúc này.

Đột nhiên.

Lâm Nguyệt đang nhập định giật mình, trong nháy mắt toàn bộ lông tơ trên người dựng đứng lên.

Trời ạ.

Đó là cái gì?

Trong cảm nhận của Lâm Nguyệt, ngoại trừ Lý Dịch ra lại xuất hiện một hình người, hình người đó đứng sừng sững ở một góc trong phòng khách, không nhúc nhích.

Nhưng sao có thể như vậy được?

Cả phòng chỉ có hai người nàng và Lý Dịch mới đúng.

Không, không đúng.

Còn có cha mẹ Lý Dịch.

Chỉ là cha mẹ Lý Dịch là người thực vật, một mực nằm trong khoang chữa bệnh ngủ say.

Chẳng lẽ cha mẹ Lý Dịch thức tỉnh?

Hẳn là như vậy.

Lúc này Lâm Nguyệt tỉnh táo không ít, nhưng mà nàng vì xác nhận một chút tình huống trực tiếp thối lui ra khỏi nhập định, thanh tỉnh lại.

"Thế nào, có phát hiện gì a?" Lý Dịch ở một bên hỏi.

"Lý Dịch, ngươi chờ chút đã." Giờ phút này Lâm Nguyệt lập tức nghiêng đầu đi, nhìn về phía trước đó cảm nhận được hình người.

Cái nhìn này khiến cho con ngươi Lâm Nguyệt bỗng nhiên co rụt lại, để vị người tu hành mở ra linh cảm như nàng trong nháy mắt lộ ra thần sắc kinh dị.

Bởi vì trong tầm mắt của nàng, cái hướng đó không có người.

Một mảnh trống rỗng.

"Sao lại như vậy, sao có thể như vậy được? Trong cảm nhận của ta nơi đó rõ ràng có một người mới đúng..." Lâm Nguyệt đứng lên, nàng muốn đưa tay qua kiểm tra vị trí đó.

Nhưng cảm giác sợ hãi khiến cho nàng không tự chủ được dừng bước.

"Lâm tỷ, ngươi không sao chứ." Giờ phút này Lý Dịch có chút hiếu kỳ, hắn cảm thấy trạng thái của Lâm Nguyệt có chút không đúng.

Lâm Nguyệt đột nhiên kéo Lý Dịch nói: "Lý Dịch, ngươi nói cha mẹ ngươi đều là người thực vật đúng không."

"Đúng, không sai, thế nào? Đây không phải chuyện mọi người đều biết a?" Lý Dịch có chút buồn bực nói: "Ta nhớ được lần trước đã nói với ngươi."

"Cha mẹ ngươi ở phòng nào? Dẫn ta đi xem được không?" Lâm Nguyệt hỏi lần nữa.

"Được." Lúc này Lý Dịch vẫn có chút không nghĩ ra, nhưng hắn vẫn dẫn Lâm Nguyệt đi phòng cha mẹ.

Trong phòng, sáng ngời sạch sẽ, hai khoang chữa bệnh chỉnh chỉnh tề tề bày dưới đất.

Mà trong khoang chữa bệnh, một nam một nữ nằm trong đó.

Đây là cha mẹ Lý Dịch.

Lâm Nguyệt nhìn hai vị trưởng bối trong khoang chữa bệnh, sắc mặt biến hóa không chừng, nhìn tình huống này, cha mẹ Lý Dịch từ đầu tới đuôi đều không có thức tỉnh, vừa rồi cũng không có khả năng đột nhiên ra khỏi phòng xuất hiện trong cảm nhận của mình.

Đã không phải cha mẹ Lý Dịch, như vậy người mình cảm nhận được là ai?

Ý thức được điểm ấy, sau đó bất an trong lòng Lâm Nguyệt càng mãnh liệt.

"Lý Dịch, ngươi bình thường ở nhà một mình a?" Nàng chợt thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch.

Trong thị giác linh môi, nhà Lý Dịch hết thảy bình thường, Lâm Nguyệt nhìn không ra dị thường gì.

"Đương nhiên, một mình ta ở trong một gian phòng khác, thế nào? Lâm tỷ, vừa rồi ngươi nhập định sau khi tỉnh lại vẫn có chút không đúng, có phải không dễ chịu hay không?" Lý Dịch hỏi.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu của Phật Tiền Hiến Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!