Đệ tử tu hành xuất thân đều tốt, người ở phòng kế bên này cũng vậy.
Trương Vinh Phương đang nằm trên giường, định nghỉ ngơi thì nghe thấy một giọng cười duyên của người con gái.
Hắn lắc đầu trong lòng, đoán chừng đối phương có thể đưa nữ nhân nào đó tới đạo quán. Hoặc một người của kỹ quán nào đó.
Đặt suy nghĩ của mình sang một bên, Trương Vinh Phương cẩn thận nhớ lại quá trình của cuộc chiến ngày hôm nay.
Ngoại trừ Trần Hạc, những người khác đều không phải đối thủ của hắn, mấy lần đều bị hắn đánh ngã.
Nhưng Trần Hạc quá mạnh. Nếu họ đánh nhau vào ban ngày, có lẽ hắn sẽ không thể tiếp được mười chiêu của hắn.
'Không .... Nếu là vào ban ngày, có thể trong vòng năm chiêu, ta sẽ bị đánh tan tư thế phòng ngự, đến thời điểm đó, hoặc là trọng thương, hoặc là chạy trốn. Nếu không may mắn, người này có các kỹ năng khinh công khác, thì...'
Lúc này Trương Vinh Phương mới nhớ lại lần va chạm vừa rồi, trên áo lót cũng hơi đổ mồ hôi.
Chuyện của tẩu tử bên kia đều do chính sư huynh và sư phụ của hắn xử lý, họ có kinh nghiệm hơn hắn rất nhiều nên có thể xử lý nhanh chóng.
Lúc này Trương Vinh Phương không nghĩ tới những thứ này, mà là chính mình có thêm một Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển.... Cuối cùng chỉ có thể dựa vào khinh công mới có thể trốn đi.
'Nếu không có môn khinh công Long Xà Đề Túng thuật này, chỉ sợ ta đã bị bắt sống hoặc đánh chết.'
'Có thể thấy rằng trong hoàn cảnh hiện tại, khinh công mới là sự đảm bảo lớn nhất của ta.
Bây giờ không tìm được ngạch công tốt, chỉ có thể bắt đầu với khinh công.'
Trương Vinh Phương càng nghĩ càng thấy đúng.
Ngay cả khi luyện ngạch công, tai, mắt, lỗ mũi và miệng vẫn là điểm yếu nếu bị đánh vào thì dễ mất mạng.
Coi như các thuộc tính dị năng cũng cho phép hắn đẩy các ngạch công đến giới hạn, hoặc thậm chí phá vỡ giới hạn.
Nhưng không thể tránh khỏi những chỗ yếu trí mạng này.
Ngay cả khi thuộc tính dị năng có thể khiến ngạch công tăng cường lên mức cực kỳ mạnh trong tương lai, thì cần bao nhiêu điểm thuộc tính?
Cần bao nhiêu điểm để làm cho những chỗ yếu hại này đủ mạnh để không bị đánh vỡ bởi kẻ thù?
So với việc đầu tư vào thân pháp thì hiệu quả quá thấp và quá chậm.
Trong thế giới này, thậm chí còn có súng đạn, chỉ có tốc độ mới có thể là căn bản của vương đạo.
'Tốc độ cao cùng với vũ khí đủ sắc bén sẽ là hướng đi tốt nhất.'
Càng nghĩ về nó, hắn càng cảm thấy rằng đây là một đại lộ thực sự.
Thiên hạ võ công, duy chỉ có nhanh là không thể phá bỏ.
Chỉ cần đủ nhanh, sẽ không có cơ hội để người khác giơ tay tấn công mình.
Theo quan điểm này, cải thiện tốc độ di chuyển là cách đảm bảo an toàn cá nhân nhanh nhất hiện nay.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Trương Vinh Phương thuận thế đứng dậy tắm rửa, để lại đạo viện một cái túi nhỏ, quay đầu lên núi.
Hắn không ngờ rằng mình vừa đi khỏi Thanh Hoà Cung thì lại muốn quay lại một lần.
Hơn một giờ sau.
Thanh Hòa Cung, lầu các của Trương Hiên.
Trương Tân Thái đang mặc một đạo y võ phục đơn giản, đang giao thủ với phụ thân mình là Trương Hiên ở sân sau.
Hai người di chuyển lúc nhanh lúc chậm, quyền đấm cước đá, tất cả các chiêu thức mà Trương Vinh Phương chưa từng thấy trước đây.
Thấy có người đi tới, cả hai từ từ giảm tốc độ, rồi đứng tách ra.
“Vinh Phương sư đệ, không phải ngươi vừa xuống núi sao? Sao lại trở về sớm như vậy?” Trương Tân Thái ngạc nhiên hỏi.
"Sư huynh, ngày hôm qua ta truyền tin cho tẩu tử ở trong huyện, gần nhà tẩu tử phát hiện một chuyện, nên đến nhắc nhở sư huynh."
Ngay sau đó, Trương Vinh Phương đã kể chi tiết về Trần Hạc và những người khác mà hắn đã gặp.
Trương Tân Thái cau mày sau khi nghe điều này.
"Chốc nữa xuống núi, ta đi quan phủ một chuyến, xem có thể hỏi thăm chút gì không.”
Chuyện liên quan đến vợ chưa cưới, dù thế nào hắn cũng phải cẩn thân một chút.
Trương Vinh Phương thông báo xong, cũng thấy an lòng.
"Chuyện ta đã kể, thư cũng đã gửi. Đúng rồi sư huynh, ngoại trừ phù điển bản môn ra, có cái gì lợi hại hơn thân pháp không?"
"Thân pháp? Chỉ có Triều Khí phù trong Mê Yên bộ. Bộ pháp này dùng để phối hợp với phù pháp. Không nói đến tốc độ thì nó chỉ có thể được coi là bình thường trong giang hồ. Còn lại thì không có," Trương Tân Thái giải thích.
“Thật sao?” Trương Vinh Phương có chút thất vọng, “Võ công đi cùng vũ khí thì sao?
“Không, Thanh Hòa cung của chúng ta dưỡng sinh làm chủ và chúng ta không nghiên cứu nhiều về chiến đấu và giết chóc.” Trương Tân Thái cười nói.
“Không... Thật ra là có.” Trương Hiên ở một bên liếc mắt xen vào.
“Xin hỏi sư phụ... Ta có thể học được ở đâu?” Trương Vinh Phương đột nhiên tỉnh táo tinh thần.
"Tại sao ngươi lại học thứ đó? Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển với ngươi là đủ rồi. Một đường đi lên, cũng đủ để đột phá đến cảnh giới cấp bảy.”