Trần Hạc lại không ngờ đối phương lướt một cái, đảo mắt đã trốn vào ngõ nhỏ đằng sau.
Hắn ta có lòng muốn đuổi theo, nhưng mới chạy vài bước thì trước mặt có thứ đen sì bay tới.
Bộp.
Trần Hạc sợ là ám khí gì đó cứng rắn đánh nó ra, nhưng cảm giác vào tay lại nhẹ nhàng.
Nhìn kỹ, cái thứ đen sì ấy chỉ là một miếng vải đen.
Hắn ta lại ngẩng đầu lên, đã không nhìn thấy bóng dáng của người tập kích đâu nữa.
"Ban nãy chiêu đó... thú vị..." Chiêu số mà người tập kích sử dụng lúc cuối kia khiến hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
"Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển của Thanh Hòa Cung, còn có Long Xà Đề Túng thuật của Chân Nhất Giáo... Người này..."
Trần Hạc mơ hồ cảm thấy, phía sau người này rất có thể ẩn dấu phiền toái không nhỏ.
Thanh Hòa Cung là trận doanh Đại Đạo Giáo, không coi vào đâu, độ khó của phù pháp võ công thật ra không lớn, mấu chốt là Chân Nhất Giáo.
Đây chính là một quái vật lớn.
Có thể luyện Long Xà Đề Túng thuật của Chân Nhất Giáo đến trình độ thuần thục như vậy, không có công phu ba bốn năm thì đừng hòng nghĩ đến.
Nếu người vừa nãy thực sự xuất thân từ Chân Nhất Giáo...
Trần Hạc nhất thời chợt cảm thấy vướng tay chân.
Vừa nãy hắn không truy kích nữa, cũng là vì có nguyên nhân như vậy.
*
Hộc... Hộc…
Trên mặt đường bên kia.
Trương Vinh Phương bước nhanh dọc theo đường tắt đi về phía trước.
Trong trận giao thủ với Trần Hạc vừa nãy, mức độ hung hiểm vượt xa tưởng tượng của hắn.
Một tia thỏa mãn tự đắc sinh ra vì vừa đột phá trong nháy mắt bị đánh phá thành mảnh nhỏ.
"Tên kia tuyệt đối không chỉ có Nhị Phẩm, có thể là Tam Phẩm, thậm chí càng cao hơn." Trương Vinh Phương tính toán trong lòng.
Ngay từ đầu giao thủ, hắn đã toàn diện rơi vào thế hạ phong, nếu không phải sắc trời quá tối, Trần Hạc lại có kiêng kỵ không toàn lực tiến công.
Sợ rằng trong vòng 10 giây hắn đã bị nghiền ép toàn diện rồi.
Lúc này hai cánh tay song chưởng của hắn đều đau rát từng cơn, nơi rìa bàn tay càng hơi đỏ bừng, đã hơi sưng tấy lên.
Lấy độ cứng vết chai có thể so với mặt đá của hắn, lại có thể đều bị đánh sưng, từ đó có thể thấy được uy lực song chưởng của Trần Hạc nọ.
"Nếu lại chống chọi thêm vài giây, trong vòng năm chiêu, hai tay của ta đều có thể sẽ bị đánh phế. Huyện Hoa Tân này quả nhiên là nguy hiểm hơn Thanh Hòa Cung. Mới ra ngoài đã gặp phải cao thủ bậc này rồi."
Trương Vinh Phương vừa chạy chậm trở về vừa nhớ lại trận giao thủ vừa nãy.
Hắn bạo phát toàn lực Trọng Sơn mà vẫn bị đối thủ thong dong đẩy ra.
Có thể thấy được chênh lệnh về phương diện lực lượng tốc độ của hai bên là quá lớn.
"Nhị Phẩm... còn chưa đủ tư cách nữa... mấu chốt là, tại sao Trần Hạc đó phải ngồi xổm chờ đợi ở phụ cận nhà tẩu tử Dương Hồng Diễm vậy?"
Trong lòng Trương Vinh Phương mơ hồ phát hiện, trong đó rất có thể có nguyên nhân đặc thù sâu xa hơn.
"Theo đạo lý mà nói, hiện giờ tẩu tử đã gần định thân với sư huynh, phía sau có Thanh Hòa Cung, không đến nỗi có người dám đắc tội. Chẳng lẽ là những ngững người nọ đến bảo vệ tẩu tử?"
Nhưng nếu như là bảo vệ, thì lại cảm thấy không giống.
Sư huynh cũng có đắc tội ai đâu, mà phải mời hảo thủ cỡ đấy tới bảo vệ làm gì?
Hơn nữa người nọ tự xưng là Mễ Bang...
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Vinh Phương cấp tốc vòng quanh vài vòng, dùng khăn ướt sớm chuẩn bị lau tro than trên mặt, trở lại đạo quan.
Việc gặp phải tối nay khiến hắn ý thức được, thực lực của mình vẫn còn quá yếu, so với mấy cao thủ đã luyện võ vài chục năm, tùy tiện một cái thôi đã gặp phải nguy hiểm.
Thế nên, còn có nửa số dược liệu chưa uống xong, phải mau chóng tăng điểm thuộc tính lên.
Mặt khác, sắp đến lúc định thân rồi, đến lúc đó sư huynh và sư phụ đều sẽ tới, vừa đúng dịp cho hắn kể lại chuyện đêm nay, xem xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
"Không .... Trong trường hợp tẩu tử thực sự gặp rắc rối ở đây, nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt, thì ta sẽ không thể trì hoãn lâu được. Tốt hơn là nên quay trở về thông báo cho sư huynh."
Trương Vinh Phương nghĩ về điều đó, sẽ thích hợp hơn nếu báo đi thông tin càng sớm càng tốt.
Ngay lập tức, hắn thu dọn hành lý, mang theo một số đồ ăn thức uống rồi rời khỏi đạo quán trong đêm.
Chỉ đến khi chạy đến cổng thành huyện, hắn mới phát hiện cổng đã đóng chặt.
Một đội binh sĩ thủ vệ với những ngọn giáo dựa vào tường thành để khoe khoang.
Cũng có những binh lính tuần tra qua lại với những ngọn đuốc.
Trương Vinh Phương không có lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại đạo quán, sau khi cổng thành mở ra vào lúc bình minh, hắn sẽ về trên núi một chuyến.
Sau khi trở về phòng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng bên cạnh.
Kế bên là phòng của một đệ tử tu hành khác đi cùng.