Tòa lầu nhỏ có hai tầng, rộng ở phía dưới, hẹp ở phía trên, có bốn cửa sổ và một cái cửa lớn, ba trong số các cửa sổ đều sáng đèn.
Dưới ánh nến, bóng người lay động, không biết đang làm gì.
Phía trên cửa lớn treo một tấm bảng có viết chữ Trần cực lớn.
Đây là nơi ở của Trần Hạc.
Những ngày qua Trương Vinh Phương không chỉ ở đạo quan luyện công, ăn uống mà còn hỏi thăm tin tức về Mễ Bang. Hắn cũng hỏi thăm một ít từ bộ khoái của nha môn.
Trong đó, một cao thủ Mễ Bang như Trần Hạc, mỗi ngày đều có nha hoàn ra vào mua thức ăn, mua sắm nên tự nhiên có thể dễ dàng tìm được chỗ ở.
Trương Vinh Phương cẩn thận nép sát người vào tường, lấy ra chiếc khăn màu đen buộc ở thắt lưng, đeo lên mặt.
Sau đó, hắn đi vòng qua phía bên phải của tòa lầu nhỏ, đứng đối diện với bức tường cao hai mét, hai tay mượn lực, nhảy lên một cái.
Dễ dàng đứng trên tường, rồi nhảy xuống.
Sau khi xe nhẹ chạy đường quen, hắn xoay người nhảy vào trong tòa lầu nhỏ, Trương Vinh Phương nhanh chóng tìm được một căn phòng.
Đó là thư phòng của nhà họ Trần.
Lúc này Trần Hạc đang mặc một chiếc áo khoác da, ngồi trong thư phòng, đọc sách dưới ánh nến.
Hắn nhìn rất cẩn thận, lúc ấy, mắt hắn chỉ cách cuốn sách khoảng cách một lòng bàn tay...
‘Quả nhiên tên này bị cận thị…’ Trong lòng Trương Vinh Phương không khỏi thở dài.
Chẳng trách mà hôm đó giao thủ Trần Hạc không dám đuổi theo. Thì ra tên này bị cận thị nghiêm trọng như thế... Có lẽ cho dù đuổi kịp cũng chỉ ăn tro thôi.
Nhìn khoảng cách đọc sách của hắn, không cận sáu thì cũng là bảy độ.
Nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Trần Hạc, Trương Vinh Phương không đành lòng đi làm phiền hắn.
Nhưng nghĩ đến lần trước tên này suýt nữa đánh phế hai tay của mình, hắn lại quyết tâm.
Chỉ là lúc hắn đang chuẩn bị đánh lén qua cửa sổ thì bỗng có một giọng nói vang lên từ trong phòng.
“Phu quân, đã khuya lắm rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo khiến Trương Vinh Phương nhớ đến tỷ tỷ Trương Vinh Du.
“Ừm, một lát nữa đi, sau khi đọc cái này ta sẽ đi.” Trần Hạc ôn hòa đáp.
Từ giọng điệu, có thể nghe ra hắn và thê tử có quan hệ rất tốt.
“Mấy ngày nữa là mùng một, chàng cũng đi thật à?” Nữ tử lo lắng hỏi.
“Hết cách rồi, chuyện này đã được định từ lâu. Chuyện của đại ca cũng là chuyện của ta. Nếu ta lùi bước, người ngoài sẽ xem ta như thế nào?” Trần Hạc thở dài.
“Nhưng... nếu có chuyện gì ngoài ý muốn...”
“Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu. Mọi thứ đều đã lo liệu xong hết rồi. Hơn nữa nhiệm vụ của ta không trực tiếp tham gia, mà chịu trách nhiệm giữ trận.” Trần Hạc an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Đúng lúc này, trên hành lang bên ngoài tòa lầu nhỏ, truyền đến một tiếng ca hát của nam tử.
Trương Vinh Phương không quan tâm đến những gì họ đang nói. Ban đầu hắn định vọt vào đánh Trần Hạc để xem liệu mình có thể đánh lén làm Trần Hạc bị trọng thương hay không. Nhưng lại lo lắng sẽ làm tổn thương những người vô tội.
Lúc này hắn đang đứng ở hành lang bên ngoài thư phòng.
Nam tử đang ca hát kia đang từ từ tiến lại gần hắn.
Lúc này, hắn do dự, quay người, lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng tối, một lần nữa trèo tường rồi đi ra ngoài.
Tốt hơn là nên trở lại vào một thời điểm khác. Một khi động thủ trong nhà Trần Hạc này, không biết sẽ có bao nhiêu người vây công.
Sau khi Trương Vinh Phương vừa rời đi, Trần Hạc đặt sách xuống, thở dài.
“Đại ca, đại tẩu mất con. Bây giờ giống như người điên, mùng một đầu năm nhất quyết phải giết ba người Trương Hiên, nếu không họ sẽ không bao giờ chịu từ bỏ ý đồ.”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm đi, chúng ta còn có cái đó... trong vòng ba mươi bước, cho dù Trương Hiên luyện hóa Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển đến thất phẩm, cũng sẽ không thể chạy thoát phát bắn lén đó. Cho nên, lần này, chúng ta sẽ giành chiến thắng.” Trần Hạc khẽ nắm tay nữ tử sau lưng, nhẹ nhàng trấn an.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”
“Vâng...”
Hai người chậm rãi ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại rồi đi về phía phòng ngủ.
Chờ cho đến khi cả hai vào phòng.
Trong góc khuất bên kia thư phòng, lúc này một đôi mắt người mở to vì chấn động từ từ hiện ra.
Đó là Trương Vinh Phương đã đi mà quay lại.
Ban đầu hắn định quay về, nhưng sau khi trèo qua bức tường đi ra ngoài, hắn lại cảm thấy không cam lòng, chính mình đã chạy một nửa huyện thành để đến đây.
Lãng phí thời gian và sức lực để quay về như thế không phải phong cách của hắn.
Vì vậy hắn lặng lẽ trở lại, chờ thời cơ đánh lén Trần Hạc.
Nhưng không ngờ lại nghe được một chuyện quan trọng như vậy!
Những người của Mễ Bang thực sự muốn ra tay sư phụ và sư huynh?
Trương Vinh Phương hoàn toàn không thể hiểu được logic của chuyện này.