Hắn mở to hai mắt, cố nén hơi thở đang phập phồng vì chấn động của mình.
‘Không đúng!’ Bỗng nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó.
Nếu có người biết chính hắn đã giết Trần Vô Ưu, thì... chuyện âm thầm ra tay với sư phụ và sư huynh của hắn liền có thể giải thích được.
Không để đánh rắn động cỏ, Trương Vinh Phương nhẹ nhàng lặng lẽ lùi về phía sau, dựa lưng vào tường, xoay ngược tay lại nắm một cái, năm ngón tay đâm vào khoảng trống giữa các viên gạch ốp tường, dùng sức bật nhảy lên trên.
Nhẹ nhàng đạp lên bức tường, hắn vô thanh vô tức rơi xuống bên ngoài bức tường rồi nhanh chóng phi nước đại.
Trên con phố vắng lặng ban đêm, chẳng có gì ngoài tiếng bước chân của những phu canh và quan binh tuần tra xa xa.
Trong đầu Trương Vinh Phương có đủ loại suy nghĩ nườm nượp ùa về, nghĩ đi nghĩ lại tình huống vừa nghe được.
Trở lại đạo quan, hắn nhớ lại chuyện lúc trước gặp Trần Hạc của Mễ Bang ở gần nhà đại tẩu. Bây giờ nghĩ lại, đó hoàn toàn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà Mễ Bang vẫn luôn theo dõi đại tẩu.
‘Phiền phức thật...’
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất trong phòng của mình. Cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu dính đầy lớp vữa trát tường, cuộn lại rồi nhét xuống gầm giường giấu kỹ.
‘Tình hình hiện tại là phải báo cho sư phụ và sư huynh ngay lập tức, sau đó đề phòng thật tốt. Ngoài ra, Mễ Bang có tầm ảnh hưởng rộng rãi trong huyện thành. Nếu đối phương thực sự muốn hạ quyết tâm động thủ. Cách tốt nhất là... nhờ sự giúp đỡ của quan phủ.’
Lúc này, Trương Vinh Phương không do dự nữa, ngả đầu lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, hắn sẽ lên núi.
Bên trong Thanh Hòa Cung.
Lão đạo Trương Hiên cầm một tách trà nóng, chậm rãi uống, sững sờ nhìn những con chim sẻ đang nhảy nhót trên tường.
“Sư phụ.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Trương Vinh Phương vang lên từ phía sau.
“Ta đã tra được một chuyện cần nói rõ với ngài.”
“Tại sao ngươi lại đến đây?” Trương Hiên bất đắc dĩ, cảm thấy khá không vui khi bị cắt ngang lúc đang ngẩn người.
“Là chuyện liên quan đến sư huynh.” Trương Vinh Phương đứng trước mặt Trương Hiên, sau khi hành lễ, nói một cách nghiêm túc.
“Ồ? Ngươi đã nghĩ xem nên tặng quà gì cho sư huynh của ngươi chưa?” Trương Hiên tò mò hỏi.
“Không phải... là Mễ Bang. Đệ tử trong lúc tình cờ phát hiện ra Mễ Bang ở huyện Hoa Tân có thể gây bất lợi cho sư huynh.” Trương Vinh Phương vội vàng nói.
“Tại sao?” Trương Hiên không hiểu hỏi.
“Bởi vì...” Trương Vinh Phương im lặng hẳn: “Bởi vì có thể bọn họ nghi ngờ là sư phụ, sư huynh và đệ tử đã giết Trần Vô Ưu.”
“Trần Vô Ưu?” Trương Hiên bỗng kinh ngạc: “Ta vừa nói Mễ Bang rảnh rỗi không có việc gì đến nhức trứng mới đến khiêu khích ta, hóa ra là thiếu bang chủ của bang chúng đã bị giết...”
Lão đứng dậy, đi qua đi lại mấy bước.
“Chuyện này quả thực có chút phiền phức. Thế lực Mễ Bang trong huyện rất lớn, người của bọn họ có thể ở khắp nơi...”
Lão cau mày, bây giờ Trương Tân Thái sắp đính hôn, mà con dâu Dương Hồng Diễm là người dân huyện Hoa Tân.
Nếu xảy ra xung đột với địa đầu xà Mễ Bang, quả thực sẽ rất rắc rối.
“Đệ tử không ngờ sẽ gặp phải hai người Trần Vô Ưu và Tiêu Đằng trên đường. Hai người bọn họ vốn bị thương nặng. Đệ tử chỉ là không muốn gây chuyện nên không đi cứu bọn họ. Nhưng không ngờ lại bị người của Mễ Bang ghi thù... Thật là... tai bay vạ gió mà.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương đầy bất lực.
“Còn có cả Tiêu Đằng sao? Như thế xem ra chuyện này cũng không trách ngươi được. Kỳ thật sẽ không ai nghĩ tới là ngươi giết người. Dù sao lúc đó ngươi cũng chỉ mới ở tầng thứ Rèn Gân, còn không có loại hình vũ khí gì. Muốn giết chết một nhị phẩm cũng không được.”
Trương Hiên xua tay.
“Vả lại, sau chuyện cha con nhà họ Trần, Thanh Hòa Cung của ta và Mễ Bang vốn không còn thân thiết như xưa. Bây giờ thì âm mưu bí mật chống lại cha con ta cũng có thể nằm trong kế hoạch của chúng. Ta đã gặp Thiệu Toàn Hộ kia, tâm tư rất thâm trầm.”
Lão lại bước thêm vài bước nữa: “Đã vậy thì ta sẽ lập tức đến gặp Giám sát viện và cung chủ. Tình huống hiện tại có thể hơi phiền phức. Tình huống của Mễ Bang sẽ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Con trai của Thiệu Toàn Hộ bị giết khiến nàng phát điên, những cao tầng khác đều có gia đình, nhưng không mấy ai nguyện ý theo nàng liều mạng như vậy.
Thế nên, lần này kế hoạch của Mễ Bang mới có thể bị ngươi dễ dàng phát hiện, rất có thể chúng chuẩn bị gửi thư cho chúng ta muốn đòi một ít bồi thường.”
Trương Hiên không nghĩ rằng Mễ Bang sẽ thật sự đắc tội với Thanh Hòa Cung chỉ vì một Trần Vô Ưu.
Dù sao, đằng sau Thanh Hòa Cung là Đại Đạo Giáo, là một tổ chức tôn giáo chính thức được công nhận bởi Tập Hiền viện.
Trương Vinh Phương nghe vậy, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
“Nếu vậy thì quả thực có thể lắm. Tấn công Thanh Hòa Cung của ta là công khai chống lại quan phủ.”