“Bản thân Mễ Bang cũng sẽ bị tiêu diệt, bọn họ sẽ không thiếu khôn ngoan như vậy.”
“Chính là cái lý này. Được rồi, ta sẽ đi kiểm tra xem tin tức này có phải là sự thật hay không. Ngươi cứ tiếp tục trở về huyện, chú ý an toàn của chính mình, đừng ra ngoài một mình.” Trương Hiên dặn dò.
Chỉ cần có quan binh trong thành, Mễ Bang sẽ không dám công khai động thủ, sự an toàn vẫn có thể được đảm bảo.
“Vâng.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Xét cho cùng, Mễ Bang là một đại bang làm ăn lớn. Ban ngày công khai tấn công người khác chính là muốn tạo phản, thế nên trong huyện thành vẫn an toàn.
Bây giờ đã đưa tin tức xong, hắn sẽ không ở lại lâu.
Trước khi đi, Trương Hiên lại an ủi: “Yên tâm đi, Mễ Bang thả ra tiếng gió, có lẽ khả năng lớn nhất là mượn miệng của ngươi thông báo cho chúng ta. Sau đó sẽ tranh thủ giành càng nhiều bồi thường hơn.”
“Đệ tử biết rồi.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Hắn cũng không thể hình dung ra được, Mễ Bang làm những điều này hoàn toàn tốn công hao sức lại không có kết quả tốt. Thanh Hòa Cung là một thế lực địa đầu xà có nhiều ảnh hưởng không nhỏ với quan chức địa phương.
Thế nhưng, lời nói của sư phụ cũng có lý, nếu cố tình tiết lộ tin tức nhằm đổi lấy lợi ích thì có thể xảy ra khả năng như vậy.
Hơn nữa, cho dù như thế nào, hắn đã thông báo mọi chuyện, sư phụ và sư huynh sẽ không đến nỗi không có chuẩn bị, như vậy là đủ rồi.
Sau khi ra khỏi chỗ của Trương Hiên, Trương Vinh Phương bình tĩnh trở lại, lại đi vòng quanh Đạo Cung một vòng.
Bàng Bàn Tử không còn ở đó nữa, không biết hắn xuống núi làm nhiệm vụ gì.
Lý Toan Mai đi đến làm trong thư phòng.
Tư Đồ Nam không thấy bóng dáng.
Mặt khác, trong điện Linh Quan, hắn nhìn thấy Tiêu Thanh Anh đang xõa tóc dài, chuyên tâm tụng kinh.
Cả người nàng thuần một màu trắng, đang giữ đạo hiếu với phụ thân.
Trương Vinh Phương đứng bên ngoài điện liếc nhìn, nhưng không tiến lên chào hỏi.
Kể từ khi bị trục xuất khỏi sư môn, hắn đã không còn vướng bận gì với nhà họ Tiêu nữa.
Một lúc sau, sau khi rời khỏi điện Linh Quan, Trương Vinh Phương đến đạo trường võ tu để tìm Triệu Đại Thông.
Trong điện Linh Quan, khuôn mặt xinh xắn của Tiêu Thanh Anh tái đi, đôi mắt cũng thành thục và u ám hơn trước rất nhiều.
Nhìn bức tượng thần Tam Nhãn Linh Quan cao chót vót, đứng sừng sững trong điện, nàng cúi đầu rất sâu, dập đầu.
Trong ánh mắt lúc cúi đầu mơ hồ toát lên sự kiên nghị và nỗi oán hận.
*
*
*
Mễ Bang.
Thiệu Toàn Hộ và Trần Trí Hàm đứng cạnh nhau trong hậu viện của chính mình, nhìn những vũ khí đơn giản bằng gỗ treo trên giá vũ khí trong sân.
Ban đêm, những vũ khí này lắc lư nhẹ theo gió, mơ hồ vang lên những tiếng động yếu ớt.
“Thực ra có rất ít người trong bang thực sự muốn đi theo ta.” Thiệu Toàn Hộ thấp giọng nói.
“Ta đương nhiên biết. Dù sao loại chuyện không có lợi như vậy không ai muốn nhúng tay vào. Nhiều người trong bọn họ có thể vẫn đang chờ chúng ta xuống, tự mình lên đài.” Trần Trí Hàm cũng hiểu rõ điểm này.
Con trai họ đã chết, nên họ muốn bắt hung thủ giết người, giết chết hắn. Nhưng những người còn lại chỉ là nói suông. Đã đến gần ngày rồi nhưng mấy ai dám động thủ.
“Ngày mai, ta sẽ buông lời ra ngoài để cho Thanh Hòa Cung bồi thường, chuyện này cứ đành để vậy thôi.” Triệu Toàn Hộ nói: “Bên chỗ ngươi cũng có thể chuẩn bị động thủ rồi.”
“Thời gian cụ thể?”
“Nếu mùng một chúng ta không làm gì, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta đã tiếp nhận bồi thường từ Thanh Hòa Cung, chuyện này coi như đã xong. Ngay khi trên đường Trương Hiên trở trở về núi các ngươi ra tay ở bên ngoài thành, cho dù có người biết chúng ta ra tay thì cũng không có bằng chứng.” Triệu Toàn Hộ nhàn nhạt nói.
“Đến lúc đó ngươi thì sao?” Trần Trí Hàm hỏi.
“Dù sao ta cũng không còn sống được bao lâu nữa. Ta sẽ chỉ ở trong thành, cũng có thể giúp họ yên lòng.”
Bây giờ Trần Trí Hàm đã bị Thanh Hòa Cung xem là kẻ cấu kết với phản tặc. Bệnh tình của Thiệu Toàn Hộ cũng trở nên tồi tệ hơn, chẳng còn sống bao lâu nữa. Cuối cùng, đứa con trai duy nhất cũng đã chết. Vợ chồng họ còn quan tâm cái gì nữa?
Chỉ là ngoại trừ bản thân họ không ai biết về bệnh tình của Triệu Toàn Hộ. Vì vậy không ai có thể nghĩ rằng nàng thực sự lên kế hoạch ra tay giết Trương Hiên.
Thay vì cố tình buông lời phô trương thanh thế ở cuộc họp nội bộ Mễ Bang lại có tin truyền ra đòi bồi thường.
Đừng nhìn nội bộ của Mễ Bang, mọi người đều lòng đầy căm phẫn. Nếu thực sự cần phải ra sức lúc động thủ, có bao nhiêu người có thể thi hành? Có bao nhiêu người có thể mật báo? Đúng là không thể nói chính xác được.
Mễ Bang, xét cho cùng, là một bang phái của một đám người làm ăn mà thôi.
*
*
*