Dù sao thì huyện Hoa Tân cũng không lớn lắm, hơn mười loại dược liệu cần thiết cho việc tắm thuốc Mộc Giáp công, vẫn có vài loại không mua được.
Nghĩ đến đây, Trương Vinh Phương gạt suy nghĩ của mình sang một bên, quyết định luyện thân pháp đến cùng.
Nếu không nhờ vào thân pháp, lần này hắn căn bản sẽ không nhận được tin tức Mễ Bang sẽ ra tay.
Càng không thể đi thông báo cho sư phụ và sư huynh.
‘Bây giờ thân pháp đã được dung hợp. Thực lực lại được nâng cao. Đúng là có thể đi thử một chút, ra ngoài săn bắn thử xem.’
Võ công của Trương Vinh Phương tiến bộ rất nhanh, bỗng dưng nhớ nghề, thử ở trong thành không tốt lắm. Lỡ như có người phát hiện ra mình giấu thực lực thì khó mà xử lý.
Nhưng ra khỏi thành, sử dụng mãnh thú để thử nghiệm cũng không tồi.
Lúc này, Trương Vinh Phương lại nghĩ đến Trần Hạc của Mễ Bang.
Lúc trước hắn bị đánh đến mức suýt chút nữa bị tàn phế, hiện tại vẫn còn canh cánh trong lòng.
‘Lần này trước khi ra ngoài săn bắn, ta phải trả lại mối thù hắn ta đã làm ta bị thương hai tay mới được.’
“Xin hỏi Trương Vinh Phương Trương đạo trưởng có ở đây không?” Đột nhiên, một một tiếng nam tử hét lớn vang lên bên ngoài đạo quan.
Trương Vinh Phương đi dọc theo mái hiên đến trước cửa, mở cửa.
“Ta chính là Trương Vinh Phương, ngươi là ai?”
Một người lùn đầu hói đang đứng ngoài cửa, người này mặc áo da nâu pha xanh, trên tay cầm một cây mộc trượng, nhìn thấy Trương Vinh Phương, vội vàng nở nụ cười.
“Trương đạo trưởng, tiểu nhân là thủ hạ dưới trướng của đại ca Trần Hạc của Mễ Bang. Đại ca gần đây bận việc kinh doanh, nên để ta đến thay mời đạo trưởng uống rượu. Đi Túy Ngâm Lâu.” Hắn ta nháy mắt một cái, bộ dạng như tất cả nam nhân đều hiểu.
Trong lòng Trương Vinh Phương nhảy lên, nghĩ đến mưu đồ gần đây của Mễ Bang, hắn liền nhận ra người này nhất định không phải mời hắn uống rượu. Chắc chắn có mục đích khác.
“Không cần uống rượu đâu. Đa tạ ý tốt của cư sĩ. Cũng xin thay bần đạo gửi lời cảm ơn đến Trần cư sĩ. Hơn nữa hôm nay trời mưa to, không tiện đi ra ngoài.”
“Tiểu đạo trưởng là như thế này, tiểu nhân quay lại cũng không dễ báo kết quả. Nếu Trần đại ca biết ta không mời được ngài, ta trở về sẽ bị phạt. Đạo trưởng coi như giúp tiểu nhân đi, nể mặt mũi Trần đại ca đi mà.” Tên lùn khuyên.
Chỉ là dù có thuyết phục thế nào Trương Vinh Phương cũng khéo léo từ chối.
Cuối cùng, tên lùn không còn cách nào khác đành phải bung dù rời đi.
Nhìn xe bò chậm rãi rời đi, Trương Vinh Phương đóng chặt cửa lớn đạo quan, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Cơn mưa to kéo dài đến chiều tối rồi tạnh dần.
Toàn bộ huyện thành đã được gột rửa sạch sẽ.
Lúc này, Trần Hạc đang ở trong nhà.
Trần Hạc, lão Đinh và ba cao thủ nhập phẩm khác trong Mễ Bang đang tập hợp lại với nhau.
Năm người ngồi quây quần bên chiếc bàn, chính giữa có ngọn đèn dầu hình ngọn núi.
Ánh đèn sáng ngời khẽ lay động, làn khói lờ mờ từ từ lượn lờ lên trên.
“Trong bang đồn đại hôm nay Thanh Hòa Cung đã gửi rất nhiều tiền bồi thường đến. Lão già Đường Sa đó đã cho chúng ta xem rất nhiều bằng chứng về chuyện nhà họ Trần và cái chết của thiếu bang chủ.”
Lão Đinh nắm thiết đảm trên tay, hình xăm diều hâu trên cổ phản chiếu một màu xanh đen quỷ dị dưới ánh đèn.
“Cứ như vậy thì có lẽ hầu hết mọi người trong bang sẽ không nghĩ họ sẽ động thủ. Khà khà...” Nam tử giữ bím tóc đầu nguyên bảo bên cạnh cười lạnh nói.
“Bang chủ nói khi nào?” Lão Đinh nhìn về phía Trần Hạc.
“Ngày mồng một lúc con trai Trương Hiên đính hôn, lão ta nhất định sẽ đến. Đến lúc đó, chờ yến tiệc xong xuôi, chúng ta sẽ cùng nhau ra tay trên đường lão ta trở về núi.” Trần Hạc bình tĩnh nói.
“Còn sau đó thì sao? Xử lý hậu quả như thế nào?” Một hán tử hỏi.
“Số tiền mà bang chủ đưa cho chúng ta đủ để chúng ta chuyển đến sống ở nơi khác hưởng phúc mấy chục năm. Lo lắng mấy thứ này làm gì? Cùng lắm thì đến các quốc gia phụ thuộc khác.” Một người khác tùy ý nói.
“Dù sao, rốt cuộc thiếu bang chủ chết như thế nào? Có phải hắn ta thực sự chết dưới bí kỹ Trọng Sơn của Thanh Hòa Cung không?” Lão Đinh nhịn không được hỏi.
Trần Hạc thở dài gật đầu: “Đúng vậy, đó là bí kỹ Trọng Sơn cực kỳ tiêu chuẩn. Ta sẽ không nhận nhầm. Năm đó, khi lão đạo Trương Hiên xuống núi đánh chết hơn mười người, ta đã nhìn thấy tất cả. Loại vết thương đó không sai được.”
“Chậc chậc… Lão ta là một lão già gần đất xa trời. Tại sao lại xuống núi giết một thiếu bang chủ làm gì? Chuyện này không ai nghĩ tới sao?” Lão Đinh thắc mắc?
“Ai mà biết… Dù sao sau sự việc này, cho dù người khác biết chúng ta làm, cũng không có chứng cứ, cũng chỉ có thể coi như không có gì thôi.
Đến lúc đó cứ quăng nồi cho đám sơn phỉ của Hoàng Tụ Đức.