Chúng ta lại hủy thi diệt tích, vậy thì sẽ trở thành thần không biết quỷ không hay.” Vẻ mặt Trần Hạc lãnh đạm.
Những người còn lại đột nhiên bật cười.
Nhiều người cùng vây giết một lão già họm hẹm như thế, cho dù là ngũ phẩm, cũng nhất định khó thoát khỏi cái chết.
Sau khi mọi chuyện thành công, mọi người có thể chia nhau một số tiền tài sản nghiệp lớn. Có thể nói là đánh một trận, hưởng hết nửa đời sau.
Cùng lúc đó.
Ở một góc bên ngoài căn phòng.
Trương Vinh Phương cũng sững sờ.
Hắn đang ngồi xổm trong bóng tối, với một chai rượu nhỏ và một vài đĩa đồ ăn nguội trước mặt, chuẩn bị cho bữa ăn nhẹ đêm khuya.
Không ngờ là hôm nay lại được nghe một tin tức bùng nổ như vậy.
Lần trước sau khi đến nhà họ Trần nghe được tin tức, Trương Vinh Phương liền thích phương thức hành động thần không biết quỷ không hay này.
Sau đó, chỉ cần rảnh rỗi không có việc gì, hắn sẽ đến nhà họ Trần nghe lén.
Đôi khi đói bụng, sẽ mang ít đồ ăn vặt đến đây vừa ăn vừa nghe.
Với tố chất thân thể không ngừng phá hạn, bây giờ ngũ giác của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia.
Giống như tiếng nói trong phòng, dù có nói nhỏ giọng đến đâu thì hắn vẫn có thể nghe được.
Ban đầu tối hôm nay, hắn định ghé đến đây ăn vặt một chút, sau đó nghỉ ngơi, đợi Trần Hạc ngủ rồi sẽ đánh lén.
Nhưng không ngờ là...
Trong góc tường, lúc này sắc mặt Trương Vinh Phương không ngừng biến đổi.
‘Không ngờ mình lại để lại kẽ hở ở chỗ này, sau đó làm sư phụ bị hiểu lầm. Càng không ngờ là thì ra sư phụ cũng biết Trọng Sơn... Hình như thứ này là một bí kỹ trong Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển. Chẳng trách tự động hiện ra tên...’
Giờ phút này, cuối cùng hắn đã tổng hợp một loạt tin tức với nhau.
‘Lần này phiền phức thật... Trần Vô Ưu chết do Trọng Sơn đã bị nhận ra. Nếu bọn họ đã cho rằng là do sư phụ... vậy thì... mình phải giải thích với sư phụ như thế nào đây?’
Trương Vinh Phương không nghĩ một mình mình có thể tự mình giải quyết toàn bộ vấn đề, mấu chốt của vấn đề này là sư phụ có tin Mễ Bang nhất định sẽ ra tay hay không.
Vừa ăn vừa uống hết bình rượu nho nhỏ, Trương Vinh Phương thu dọn đồ đạc còn sót lại cho vào bao quần áo, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trần với ngổn ngang tâm sự.
“Khoan đã!” Bỗng nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ.
Một biện pháp thực sự có thể giải quyết triệt để vấn đề này bỗng xuất hiện trong đầu hắn.
Kết hợp với thông tin hắn nghe lén được ở nhà họ Trần lần trước, biện pháp này có tỷ lệ thành công không thấp.
Ngay sau đó, Trương Vinh Phương trèo tường rời khỏi nhà họ Trần, tùy tiện ném bao đồ vào một đống rác, rồi đi vào một con hẻm nhỏ.
Không bao lâu, hắn thay một bộ quần áo khác đi ra ngoài, sau đó không ngừng không nghỉ đi về hướng quan phủ huyện nha.
Dựa vào Long Xà Đề Túng thuật và Mê Yên Bộ phối hợp với khinh công vô thanh vô tức, Trương Vinh Phương dễ dàng đi từ bức tường phía sau của nha môn, tránh khỏi những binh lính tuần tra, trèo vào trong.
Chuyện như vậy trước lạ sau quen, lúc đầu còn cảm thấy hơi lo lắng sợ sệt, nhưng càng làm nhiều lần, trái tim càng trở nên dũng cảm và bình tĩnh hơn.
Không lâu sau, hắn lặng lẽ trèo qua bức tường từ phía sau huyện nha đi ra ngoài.
Trên tay xách một bao đồ đạc lớn, nhanh chóng phóng thẳng vào trong bóng đêm.
Bỗng nhiên hình như dưới chân hắn đạp phải thứ gì đó.
Một tiếng rắc rắc giòn vang vang lên.
“Kẻ nào?” Những binh sĩ đang tuần tra đột nhiên giật mình, tiến về phía bên này.
Trương Vinh Phương nhìn thấy đám người này đã giương cung tên lên, nhắm về hướng này từ xa.
Kỹ thuật bắn cung nỏ của binh sĩ Đại Linh cực kỳ mạnh, đây là điều đã được công nhận.
Ngay lập tức, trái tim hắn thắt lại, dưới chân đột nhiên dùng bí kỹ Súc Địa.
Dung hợp của các bí kỹ không có nghĩa là biến mất, hắn vẫn có thể đơn độc sử dụng nó.
Trong khoảnh khắc, hắn vặn vẹo một cách quỷ dị, dưới chân dùng sức, bỗng nhiên tiến lên trên phía trước cách ba mét với tốc độ vượt xa tốc độ trước đó.
Phập phập!
Hai mũi tên cắm sâu xuống đất sau lưng hắn.
Không suy nghĩ nhiều, Trương Vinh Phương dùng hết sức phóng về phía xa.
Hắn không ngờ huyện nha lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy, vừa bắt đầu đã bị phát hiện.
*
*
*
Trần Hạc đang cẩn thận lau đồ vật trước mặt bằng một miếng vải dầu.
Rầm!
Đột nhiên cánh cửa lớn bên ngoài bị phá tan bằng một lực rất lớn.
Hắn sợ hết cả hồn vội vàng cầm đồ vật nhét vào gầm giường.
Sau đó hắn xoay người vọt đến cửa thư phòng, mở cửa ra.
Xoạt!
Trong tích tắc, hơn mười cây nỏ đồng thời nhắm vào hắn.
Từng ngọn đuốc chiếu sáng rực sân nhà họ Trần, nhoáng một cái những binh sĩ đội nón rộng vành được trang bị đầy đủ vũ khí đã tràn vào.
Một nam tử vạm vỡ mặc áo giáp, cầm theo quan đao, quay đầu sang nhìn Trần Hạc.