"Là cái gì thế? Có thể nói sớm một chút không?"
"Khó mà làm được, nói sớm thì còn gì là vui mừng nữa. Con đã chuẩn bị rất kì công đấy."
"Vô Ưu..."
Trong đầu Thiệu Toàn Hộ, cuối cùng dừng lại tại hình ảnh khuôn mặt hơi mơ hồ.
Tất cả triệt để tối sầm xuống.
*
Trong đường tắt.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng lau vết máu trên nguyện luân, cuối cùng quay đầu lại nhìn hướng hiệu thuốc bắc rồi bước nhanh rời khỏi.
Nhìn từ xa, chỉ nhìn thấy hắn mặc đồ đen che mặt, bóng lưng cường tráng cấp tốc hòa vào bóng râm.
Giống như chưa từng xuất hiện.
*
Trong hiệu thuốc vô danh.
Phía sau quầy vốn trống không chẳng biết từ lúc nào đột ngột có thêm một người.
Đó là một tráng hán có râu quai nón.
Hắn trông không khác gì nông dân làm ruộng, không hề khác lạ.
Mà ngay cả hai mắt cũng tầm thường mờ mờ đục đục.
A!!!
Lúc này, tiếng kêu kinh hoàng của nha hoàn và phu xe cạnh xe ngựa mới truyền đến.
Sắc mặt tráng hán bình tĩnh, đi ra hiệu thuốc bắc, đứng trước thi thể không đầu của Thiệu Toàn Hộ.
"Xem ra yêu cầu thứ ba của ngươi, sau này không có cơ hội nói ra nữa."
"Như vậy, ta cũng nên đi."
Một trận gió nhẹ lướt qua.
Trong nháy mắt, tráng hán đã biến mất ở trước thi thể, không có tung tích gì nữa.
*
Trong Thanh Hòa quan.
Dưới tượng thần ba mắt uy nghiêm.
Trương Vinh Phương lẳng lặng quỳ dưới đất tụng kinh.
Hai mắt hắn khép hờ, để tay trước người chồng lên nhau, sau đó dập đầu, cho đến mu bàn tay.
Tiếng kinh văn và mùi nhang thản nhiên trong đạo quan yên tĩnh khiến nỗi lòng hơi gợn sóng của hắn quay về bình tĩnh.
Những nghi ngờ trong lòng, được giải đáp ở trong bình tĩnh như vậy.
"Trên đời này sao vẫn có người bị thương?"
"Bởi vì tồn tại người tổn thương người khác."
"Vì sao những người đó, muốn tổn thương ta?"
"Bởi vì trên đời này, có người, thiên tính chính là ác."
"Ác, mang đến thương tổn. Thương tổn mang đến cừu hận, đời đời kiếp kiếp, khó phân thắng bại."
"Thế nên."
"Thế nên, nếu muốn không bị thương tổn, chỉ có trừ ác!"
"Diệt cỏ tận gốc!"
Trương Vinh Phương chậm rãi mở miệng.
"Mới là thượng thừa."
Hắn lấy ra ba nén nhang, đốt lên rồi nhẹ nhàng cắm vào lư hương.
Cúng bái thần linh tụng kinh xong.
Tâm tình của hắn khôi phục yên lặng, đứng lên.
Lúc này trong đạo quán trống không, chỉ có một mình hắn. Người còn lại đều không ở đây, phỏng chừng không phải ngủ thì là đi ra ngoài chơi.
Đi ra thần điện, Trương Vinh Phương tự hỏi mục tiêu sau này của mình.
Làm sao để ta tạo ra một nơi an toàn tuyệt đối như mình muốn?
Dựa vào một mình mình thì rất khó.
Cõi đời này cái ác nhiều lắm, song quyền khó địch tứ thủ, nhiều khi thứ cần phải bảo vệ có rất nhiều, sẽ không có đủ thời gian.
"Thế nên biện pháp duy nhất là leo càng cao!"
Hắn bỗng nhiên có chút lý giải đối với tỷ tỷ của tiền thân.
Tại loại thời đại này, với thân phận Man Nho trên người bọn họ, không có vũ lực bảo đảm thì cơ bản chính là cá nằm trên thớt người khác, mặc người chém giết.
Mà ngay cả hắn hiện tại, đều phải sống gian nan như thế.
Lại càng không cần phải nói tới một nữ tử bình thường yếu ớt như Trương Vinh Du.
Ở xã hội như vậy, người xinh đẹp như nàng chỉ sẽ sống càng khó, càng khổ hơn.
Mặc dù không có tiếp xúc với tỷ tỷ của tiền thân, cũng không có tình cảm gì cả.
Nhưng đạo tịch mà hắn lấy được, còn có tiền tài nhận được trước đó...
Những điều này đều là tỷ tỷ dựa vào bản thân kiếm được rồi tặng cho mình.
"Nếu nhận ân huệ của người, ngày sau chắc chắn hồi báo." Trong lòng Trương Vinh Phương yên lặng quyết định.
Trở lại trong phòng.
Hắn liếc mắt liền thấy vòng càn khôn Ly Thương treo trên tường.
Thật ra hắn hoàn toàn không biết luân pháp gì cả, Nguyện Luân Công cũng chưa Nhập Môn. Trước đó cái hắn sử dụng chỉ đơn giản là lợi dụng tốc độ xẹt qua.
Đơn thuần lấy tốc độ cao kéo vết đao trên nguyện luân, thế đã là lợi khí giết người tương đối tàn nhẫn rồi.
Sự sắc bén vô cùng của vết thương đó, hắn đã lĩnh hội qua rồi.
"Kế tiếp, chính là thành thành thật thật tích góp từng tí một thuộc tính, sau đó... chờ bình xét cấp bậc rồi tiến nhập Tập Hiền viện."
Làm sao để leo càng cao, đối với thân phận Man Nho như hắn mà nói, biện pháp tốt nhất, tự nhiên chính là lợi dụng đạo tịch đi con đường Tập Hiền viện.
Đại Đạo Giáo thân là đạo môn thứ hai trong thiên hạ, ở Tập Hiền viện vẫn bị Chân Nhất Giáo áp chế.
Dưới tình huống như vậy, nếu hắn có thể bày ra thiên phú hơn người, hẳn là đủ để nhanh chóng được coi trọng.
"Đáng tiếc, ta vốn dự định chậm rãi thôi, nhưng thế đạo này, nếu không nắm giữ thế lực đi lên địa vị cao, chắc chắn sẽ có người cho rằng ngươi nhỏ yếu, đến đây nhục nhã ngươi, thương tổn ngươi..."
"Chỉ có đi lên địa vị cao, mới được nhiều tài nguyên hơn... và nhiều sự bảo vệ hơn."
"Như vậy, đặt một cái mục tiêu nhỏ trước, ăn tài nguyên của Thanh Hòa Cung hết trước rồi hãy nói."