"Được... đều cho là ta chết chắc rồi à?"
Nàng cười thấp giọng.
"Các ngươi muốn Thiệu gia ta sụp đổ, ngầm chiếm giữ gia sản kia, ta nói cho các ngươi biết! Không dễ dàng như vậy đâu!"
Cho dù cao thủ thế lực bên Mễ Bang giảm đi, thì sao chứ?
Thiệu gia nàng ban đầu lập nghiệp như thế nào chứ? Chẳng lẽ thật sự có người tưởng dựa vào Trần Trí Hàm Trần gia lập lên gia nghiệp Mễ Bang được như ngày hôm nay sao?
Phải biết rằng, năm đó là Thiệu gia lập nghiệp rồi, Trần gia mới chủ động cùng nàng kết hợp.
"Người đâu, chuẩn bị xe!"
Thiệu Toàn Hộ bỗng hô lớn một tiếng.
"Vâng."
Rất nhanh, một chiếc xe ngựa loại nhỏ dừng ở trước cửa Thiệu gia.
Trong nhà người có thể chạy đều chạy hết, mà ngay cả tên gia đinh để sai vặt đều không còn.
Thiệu Toàn Hộ mặc đẩu bồng* đen xám, che khuất cả diện mạo và toàn thân, chậm rãi đi lên xe ngựa dưới sự dìu đỡ của một nha hoàn thiếp thân còn sót lại.
*Đẩu bồng: Áo khoác, thường không có ống tay, mặc thêm để chắn gió ngự hàn.
Nàng còn có một con bài chưa lật cuối cùng.
Trước đây Thiệu gia có thể vùng lên, một hạng nữ lưu tay trói gà không chặt như nàng, vì sao nhiều cao thủ như vậy đều nguyện ý nghe lời của nàng?
Nguyên nhân ở chỗ, sau lưng nàng có người!
Năm đó, nàng ngoài ý muốn cứu một cường nhân, đối phương đáp ứng nàng, trong phạm vi hợp lý có thể đồng ý với nàng ba chuyện.
Hai chuyện trước nàng đã dùng hết, cho nên mới có Thiệu gia phú quý hôm nay.
Vốn là nàng cho rằng, sau này mình chẳng cần phải dùng tới chuyện cuối cùng đó.
Nhưng bây giờ...
Ngồi trong xe ngựa.
Hai tay Thiệu Toàn Hộ càng nắm chặt hơn.
"Trương Hiên... ta rơi xuống nước này, mọi thứ đều do ngươi làm hại... Đánh chết con ta, làm hại ta cửa nát nhà tan..."
Sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay nắm thật chặt, hàm răng nghiến kèn kẹt, thậm chí còn phát run.
"Các ngươi cho rằng ta không còn cách nào à? Không!"
Nàng còn có một chiêu cuối cùng...
Đó chính là, tìm được cường nhân nàng đã cứu kia, cao thủ Hắc Bảng ẩn cư kia...
Yêu cầu cuối cùng, một chuyện cuối cùng.
Làm xong, đối phương sẽ rời khỏi huyện Hoa Tân, đi xa tha hương.
Đây là hứa hẹn của đối phương, nếu không vì một chuyện cuối cùng ấy, cao thủ nọ tuyệt đối sẽ không ở chỗ này không công đợi nhiều năm như vậy...
Dù sao… có thể lên Hắc Bảng, nhiều năm rồi mà không bị bắt được đều là cường nhân, hẳn là đã trải qua cao thủ Cửu Phẩm vây bắt, còn có thể tự do tự tại.
Người kiểu này, bình thường còn được ngầm thừa nhận mạnh hơn cả cấp bậc Cửu Phẩm.
Lãnh thổ Đại Linh to lớn như thế, mà trên Hắc Bảng tổng cộng cũng chỉ có ba mươi vị.
Người như vậy, kém cỏi nhất cũng là cỗ máy giết người kinh khủng.
"Chờ xem... Trương Hiên... Lần này, ta muốn cả nhà ngươi, từ trên xuống dưới, chó gà không tha!!" Thiệu Toàn Hộ nhắm mắt lại, tay nắm thành quả đấm, rất chặt rất căng.
Xe ngựa chạy trên mặt đường giữa trưa, không ngừng lao về hướng ngoại ô.
Người qua đường hai bên ngày càng thưa thớt, cửa hàng cũng dần dần đều đóng cửa.
Một số phòng ốc dân cư thậm chí còn trống trải, thỉnh thoảng còn có cửa sổ hỏng, nửa treo ở bên ngoài, cơ bản là không có người ở.
Vài con quạ đen kêu quạ quạ kì lạ trên nóc nhà.
Mấy con vật đen thùi lùi vừa nhanh chóng vọt qua bánh xe, không biết là con chuột hay là cái gì khác.
Không bao lâu sau.
Xe ngựa dừng lại trước cửa một tiệm thuốc.
Tiệm thuốc bắc không có bảng hiệu tên tiệm, cũng không có cờ hiệu bảng gỗ gì cả, chỉ có một giá gỗ đơn độc bày trên đất trống ngoài cửa hàng.
Trên kệ đặt rất nhiều dược liệu đang ở phơi nắng,sắp khô.
Trong cửa hàng vắng vẻ, cửa mở nhưng không thấy bóng dáng ai.
"Chờ ta ở đây." Thiệu Toàn Hộ đẩy cửa xe ra, chậm rãi xuống xe.
Nha hoàn muốn dìu nàng, lại bị nàng đẩy ra.
"Long Nhi ngươi cũng ở tại chỗ này."
"Vâng."
Thiệu Toàn Hộ ngửa đầu nhìn giữa không trung, ánh sáng mặt trời chiếu vào chói mắt.
Nàng dần dần lại gần tiệm thuốc bắc từng bước một, dừng lại trong bóng tối của mái hiên ở trước cửa.
Ho khan hai tiếng.
"Tại hạ Thiệu Toàn Hộ, lần thứ ba không mời mà tới, còn xin..."
Keng.
Đột nhiên một tiếng vang nhỏ giống như từ xa xa chậm rãi bay tới.
Thiệu Toàn Hộ theo bản năng nhìn qua theo hướng phát ra tiếng.
Trong nháy mắt bóng đen chợt lóe, ngân quang sáng lạn ngời ngời giống như là hoa nở, ở trước mắt nàng tách ra.
Xuy!
Máu bắn tung tóe, đầu người bay lên thật cao.
Bóng đen giống như cự mãng độc xà lóe lên lướt qua chỗ của Thiệu Toàn Hộ, lập tức nhập vào bóng râm trong đường tắt.
"Ta..." Thiệu Toàn Hộ cảm giác mình bay lên, hết thảy xung quanh bắt đầu cấp tốc không rõ, mờ nhòe đi.
Nàng há mồm còn muốn nói điều gì, nhưng đã không có sức để nhúc nhích.
Cuối cùng thứ hiện lên trong đầu của nàng, là nụ cười sáng lạn của nhi tử Trần Vô Ưu.
"Mẫu thân, hài nhi đã chuẩn bị lễ vật cho sinh nhật của ngài."