Vù.
Hắn nhẹ nhàng vung lên, lưỡi dao nguyện luân sắc bén nhất thời xoay tròn.
Hai chữ viết vừa mới được khắc lên, theo tia sáng trong rừng từ từ không rõ.
Keng.
Thân luân đột nhiên tĩnh lặng, hiện ra hai chữ Ly Thương.
Tiếng chưa dứt, thân hình Trương Vinh Phương đã biến mất tại chỗ, im hơi lặng tiếng, biến mất vào rừng.
*
Trong núi rừng.
Kỳ Sơn nhanh chóng dẫn đội phóng về hướng phía thương đội.
Từng thân cây cao to xẹt qua bên cạnh hắn ta, trong rừng phía trước mơ hồ có thể thấy bóng dáng xe trâu của thương đội.
"Chính là ở phía trước, chuẩn bị! Bắt được người rồi thì không nên dừng lại, bất kỳ người nào cướp giật hàng hóa tiền bạc, nghiêm trị không tha!"
Kỳ Sơn ra mệnh lệnh một lần cuối cùng.
"Rõ!"
Những người còn lại đều lên tiếng trả lời.
Đúng lúc này, bên trong rừng phía trước bỗng nhiên lao ra một người.
Đó là một đạo nhân trẻ tuổi, vóc người cường tráng, tay cầm một vũ khí viên luân quái dị.
Đạo nhân liếc nhìn đoàn người Kỳ Sơn.
"Hử?" Đối phương nghi ngờ: "Kỳ Sơn sư huynh? Ngươi đây là...?"
Không trách hắn có tầm mắt tốt, mà là vóc người đó của Kỳ Sơn, bộ râu đen lớn đặc điểm đó thực sự quá rõ ràng.
Thế nên Trương Vinh Phương liếc mắt liền nhận ra đối phương.
Kỳ Sơn cũng là sững sờ.
Theo bản năng sờ lên trên mặt mình, may mà vẫn còn mặt nạ.
"Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Kỳ Sơn."
Hắn ta theo bản năng phản bác.
"..." Trương Vinh Phương không nói nên lời. Hắn nhìn chằm chằm chòm râu của đối phương, không nói thêm gì.
Kỳ Sơn tức khắc biết mình để lộ sơ hở.
Hắn ta đỏ mặt, nổi giận kéo mặt nạ.
"Mẹ! Đeo cái mặt nạ rách này có tác dụng quái gì! Đeo cũng như không đeo!" Kỳ Sơn tức giận nói.
"Các ngươi đều bỏ khăn che mặt xuống cho ta, dù sao mang cũng vô dụng!" Hắn ta cảm thấy mình không công bằng, phất tay quay người quát lớn với xung quanh.
Đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có động tác gì.
Nói đùa gì vậy, với hình thể nọ, bộ râu nọ của Kỳ Sơn, có đeo hay không cũng là như nhau.
Nhưng bọn họ lại khác.
Bọn họ đeo vẫn có thể che giấu thân phận mình.
Thấy không ai nghe lời, Ký Sơn đứng dậy đang định phát tác, nhưng lại nhìn Trương Vinh Phương đang ở trước mắt.
Hắn ta cũng không nhiều lời.
"Quên đi, mặc dù không biết ngươi sao lại chạy qua bên này, nếu gặp, như vậy..."
Hắn ta tức khắc giơ lên côn gỗ, chỉ hướng Trương Vinh Phương.
"Không muốn chết thì thành thật đi với ta một chuyến đi."
"Kỳ Sơn sư huynh, ngài đây là muốn... động thủ với ta?" Trương Vinh Phương kinh ngạc nhìn Kỳ Sơn, cùng mọi người sau lưng.
*
Phụ cận huyện Hoa Tân, trong một khe núi tên dốc Địa Long.
Lúc này mười mấy nam nữ quần áo khác nhau hội tụ.
Trần Liên Thanh che mặt đứng trên một tảng đá, nhìn quét toàn bộ xung quanh.
"Vừa mới nhận được tin tức, huyện còn lại đều chuẩn bị thỏa đáng rồi, cũng chỉ còn lại có huyện chúng ta."
"Bên phía chúng ta, ở trong thành có thể điều động khoảng chừng hai trăm người, đều phân tán ở các nơi trong thành." Một nam tử dáng dấp văn sĩ mở miệng.
"Các làng thôn trấn ngoài thành, có thể điều động hơn ngàn người. Nhưng thiếu vũ khí, nếu đánh qua đó thật thì sẽ thua thiệt." người còn lại nói.
"Một quản sự và tuần tra của kho quân giới đều là người của chúng ta. Điểm ấy yên tâm. Hiện tại đối thủ chủ yếu của chúng ta là huyện đốc Đồ Mộc Cáp Nhĩ. Người này là thủ tướng Ngũ Phẩm cung đình, một khi để cho hắn ta mặc giáp, chúng ta không ai có thể đỡ nổi." Trần Liên Thanh trầm giọng nói.
Cao thủ Ngũ Phẩm mặc giáp khiêng vũ khí, mượn sức ngựa xung phong tiến lên, uy lực kia, ngẫm lại liền thấy đáng sợ.
"Bên phía trú quân, có một phần ba là nội ứng của chúng ta, chúng ta phải tập trung hảo thủ, trước tiên giải quyết Đồ Mộc Cáp Nhĩ, mới có thể trấn áp trú quân trong thời gian nhanh nhất." Trần Liên Thanh giải thích rõ ràng.
"Ai tới ra tay? Bên phía huyện nha có địa hình phức tạp, còn có bộ khoái bắt người canh giữ bảo vệ, thỉnh thoảng còn có lính tuần tra đinh, dưới có kình nỏ, muốn ám sát Đồ Mộc Cáp Nhĩ quá khó khăn." Văn sĩ lắc đầu.
"Yên tâm, điểm này mặt trên sẽ tập trung lực lượng giải quyết." Trần Liên Thanh trầm giọng nói.
Sư phụ đã sắp xếp xong xuôi, do ba vị cao thủ bao gồm cả sư phụ trong đó liên thủ ám sát Đồ Mộc Cáp Nhĩ.
Đồ Mộc Cáp Nhĩ là do Linh đình phái tới trấn áp đốc quân ở huyện Hoa Tân. Chính là người có địa vị cao nhất cả huyện.
Thực lực võ đạo của hắn ta rất mạnh, lại đương lúc tráng niên, chính là thời điểm khó đối phó nhất.
Nhưng khởi nghĩa sắp tới, cho dù có khó khăn cũng phải làm cho bằng được.
Đến lúc đó, lấy sư phụ Trương Hiên dẫn đầu, một Ngũ Phẩm, hai Tứ Phẩm, ba người liên thủ, lại thiết kế đánh lén.
Nếu là sân bãi rộng rãi, thì lấy kình nỏ bắn xa, nhất định có thể làm được.
"Thủ lĩnh, Đồ Mộc Cáp Nhĩ kia... không dễ dàng đối phó như vậy đâu.”