Phía trước có người dẫn đội, cùng đi tới một con suối cạnh đấy lấy nước.
"Muốn lấy nước cùng đi nào, dọc theo đường đi có hai nơi có thể lấy nước, qua nơi này, cũng chỉ có thể đợi hôm sau mới có. Tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt."
Một tạp dịch phía trước thương đội vừa đi tới đuôi đội vừa hét lớn.
"Mặt khác muốn đi vệ sinh, nam đi phía trái, nữ hướng phải, bàn tử đã dọn xong, cắm tiêu ký, mọi người ai muốn đi thì đi."
Bàn tử có nghĩa là sân. Tiêu ký thì là một bên một cán cờ nhỏ, bên trên cột vải xám, viết chữ nam và nữ.
Trương Vinh Phương tính toán lượng nước, cũng cầm mấy cái túi nước đã uống sạch, lại lấy túi nước của Dương Hồng Diễm.
"Tẩu tẩu, ta đi trước phía trước lấy nước, lập tức quay về ngay. Tẩu ở trong xe nghỉ ngơi trước đi." Hắn nhắc nhở một câu.
"Đa tạ Vinh Phương. Lát nữa chỗ ta có bánh quế hoa mới làm, trở về ăn chung với ta." Dương Hồng Diễm vội vàng nói.
"Được, đa tạ." Trương Vinh Phương đáp lời, nhìn chung quanh một chút, tìm hai hộ vệ tiêu cục bên cạnh rồi nói mấy câu.
Để cho bọn họ chiếu cố tẩu tử giúp mình lúc mình rời đi, khi đó hắn mới cầm theo mấy túi nước trống không rời đi.
Cảm giác không an toàn nghiêm trọng, khiến hắn đối với tất cả cái ăn của mình đều vô cùng cẩn thận.
Loại đồ uống như nước này, càng nhất định phải đích thân làm mới yên tâm.
Về phần hai hộ vệ tiêu cục kia, Trương Vinh Phương đã giao hẹn với bọn họ, chờ đến Đàm Dương rồi sẽ đưa cho mỗi người hai lượng.
Trong xe, Dương Hồng Diễm nhìn Trương Vinh Phương dần dần tiến vào rừng, khe khẽ thở dài.
So với trước kia chỉ có một mình nàng đi nhập hàng, hôm nay không thể không nói là có Trương Vinh Phương đi theo, đúng là an tâm hơn rất nhiều.
Những thứ khác không nói, chỉ cần Trương Vinh Phương đứng ở nơi đó, thân hình cường tráng có thể tạo nên cảm giác an toàn không nhỏ.
Ngay sau khi Trương Vinh Phương rời đi.
Hai hộ vệ tiêu cục kia cũng tự giác tới gần xe trâu một tí, hai người đều tự cầm Khai Sơn đao, lấy tiền làm việc, bọn họ vẫn rất chuyên nghiệp.
Chính lúc này.
Cách quan đạo nơi thương đội ở ngoài vài dặm.
Trên một sườn núi hình mồ, mười mấy bóng dáng cường tráng mặc áo cũ nhiều màu, tất cả đều dùng vải xám che mặt, xuất hiện ở trên sườn dốc.
Người đứng ở hàng đầu có vóc dáng cao to vạm vỡ, chòm râu đen trên mặt, ngay cả cái che mặt đều có chút che không được.
Chính là Kỳ Sơn đạo nhân dẫn người qua đây cướp người.
"Bên thương đội ta đã âm thầm phối hợp rồi, hộ vệ Hắc Lang tiêu cục thấy chúng ta qua đó, sẽ âm thầm phối hợp.
Không nên động vào xe vận chuyển, bắt được người liền đi, đã rõ chưa?"
"Rõ!"
Những người còn lại đều lên tiếng trả lời.
Bọn họ hơn nửa là gia đinh của Kỳ Sơn, gần nửa là võ nhân tu đạo của Thanh Hòa Cung.
Đám người kia đều lấy ra một cây gỗ thô từ phía sau lưng.
Bản thân Kỳ Sơn cũng lấy ra một cây gỗ to bằng cánh tay, hắn ta chủ tu côn pháp gia truyền, dựa vào võ công của Thanh Hòa Cung, hơn nữa trời sinh lực mạnh.
Thế nên lần này coi như là Hắc Lang tiêu cục động thủ chống lại thật, mặc kệ chuyện thương lượng trước, hắn ta cũng nắm chắc bắt được người về tay.
"Đi thôi. Động tác phải nhanh lên!"
Nhất thời, đoàn người bước nhanh nhằm phía nơi thương đội ở.
*
Ục ục ục.
Từng chuỗi bọt nước theo suối nước chảy về hạ du.
Trương Vinh Phương ngâm túi nước trong nước, vừa lấy nước, tiện thể vừa tẩy rửa bên ngoài túi nước.
Vị trí lấy nước cách chỗ nghỉ ngơi của thương đội khoảng hai dặm đi đường.
Hắc lừa lấy nước, vừa suy nghĩ về điểm khác lạ của Trương Tân Thái và sư phụ Trương Hiên.
Bọn họ tuyệt đối có chuyện gì đó gạt mình, muốn mình mang tẩu tử rời khỏi, mơ hồ có ý như dàn xếp hậu sự.
Lấy nước xong, hắn đeo túi nước phía sau eo, đứng lên.
Chính lúc này, mấy hộ vệ cùng đi lấy nước cách đó không xa, một người trong đó rút mạnh Khai Sơn đao trong tay, đánh trúng một con thỏ mập đang chạy trong rừng.
Mấy người cười ha ha đi qua, nắm con thỏ bị chuôi đao đánh ngất.
"Nếu không ta cũng kiếm chút thổ sản vùng núi về, để tiện ăn trên đường?" Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động.
Lấy thân pháp của hắn, kiếm chút thổ sản vùng núi vẫn không thành vấn đề.
Nhìn những người kia cười hì hì cầm thỏ, lập tức bắt đầu lột da lấy nội tạng.
Trương Vinh Phương tức khắc quyết định, tìm kiếm ít con mồi ở gần đấy.
Cầm theo túi nước, hắn xoay người đi về phía cánh rừng ở bên cạnh dòng suối.
Đương nhiên, trước đó hắn vẫn theo quy củ cũ, đi một vòng xung quanh kiểm tra có nguy hiểm gì không.
Dù sao hắn đã đáp ứng sư huynh, phải bảo vệ tẩu tử.
Mà lần này nếu như hành xử của sư huynh sư phụ có kỳ quái, dọc theo đường đi hắn đương nhiên phải càng cẩn thận mới được.
Đi vào trong rừng, Trương Vinh Phương trở tay gỡ xuống nguyện luân, tiện tay phủ vải vóc bao bên ngoài lên chạc cây.