Nhất thời, ánh mắt của mấy người đều dồn dập nhìn vào Trương Vinh Phương.
Mí mắt Trương Vinh Phương giật giật. Cùng lúc bị mấy cao thủ có phẩm cấp nhìn chằm chằm, da hắn lập tức nổi đầy gai ốc.
Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, hắn ôm quyền hành lễ.
"Hồi bẩm sư phụ. Đệ tử phụ trách trông nom ca nửa đêm, thấy Tiêu sư tỷ đột nhiên vô cớ đi ra ngoài nên lập tức theo sát phía sau. Về sau phát hiện sư tỷ muốn xuống núi, còn bất ngờ bị người đánh ngất liền xông ra doạ người kia bỏ chạy, cứu sư tỷ…”
"Vớ vẩn! Rõ ràng là người muốn dụ dỗ tiểu Anh sư muội!" Tiêu Đằng lớn tiếng chỉ chích.
"Trước khi sự việc được điều tra rõ, huynh có thể yên lặng một chút không! Ta tin Vinh Phương không phải loại người như vậy!" Triệu Đại Thông cũng cao giọng.
"Từ lâu ta đã nghi ngờ Trương Vinh Phương có vấn đề! Lần trước cũng là..." Tiêu Đằng còn muốn nói tiếp. Chỉ một Triệu Đại Thông thì còn chưa áp được hắn.
“Đủ rồi!” Tiêu Dung đột nhiên lớn tiếng.
“Sự thật là thế nào, tiểu Anh có thể tự mình giải thích! Còn chưa đến lượt các người cãi nhau đâu!
“Tiểu Anh, đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dung đưa mắt nhìn nhi nữ.
Tiêu Thanh Anh cắn môi cúi đầu, nhất thời trong lòng giống như đay rối.
“Tiểu Anh?” Tiêu Dung lại lên tiếng.
Lông mày lão ta nhíu chặt. Bàn tay cầm tách trà khẽ run lên, lực đạo càng lúc càng lớn.
Ánh mắt của Tiêu Đằng, Triệu Đại Thông và những người còn lại đều đổ dồn vào Tiêu Thanh Anh.
Rõ ràng là lúc này, lời nói của nàng sẽ xác định liệu Trương Vinh Phương có bị oan uổng hay không.
Chỉ là....
Trương Vinh Phương nhìn Tiêu Thanh Anh vẫn luôn im lặng, tâm trạng chìm xuống đáy cốc.
"Tiêu sư tỷ, ta thật sự lừa tỷ trốn xuống núi sao? Nói chuyện làm việc, chung quy cần có chút lương tâm." Hắn nói.
Cơ thể Tiêu Thanh Anh run lên.
Nàng rất rõ là do mình lén lút trốn đi, muốn xuống núi. Nhưng nếu nàng nói thật, vậy thì tất nhiên là sẽ liên luỵ đến Vô Ưu ca ca.
Vô Ưu ca ca đã bị phụ thân hiểu lầm nhiều lắm rồi, nếu lại thêm chuyện này thì...
Tương lai sao nàng có thể ở bên Vô Ưu ca ca được chứ?
Trong lòng nàng cảm thấy áy náy, lời thanh minh đến bên miệng lại không nói ra được.
Vì thế nàng chỉ có thể im lặng, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào tầm mắt của Trương Vinh Phương.
“Trương Vinh Phương, ngươi còn gì để nói không?” Tiêu Dung rũ mắt nhìn lại.
“… Không có gì để nói.” Trương Vinh Phương thực sự không có gì để nói.
Sự im lặng của Tiêu Thanh Anh đã đặt hắn vào vị trí khó giải thích nhất.
Lúc này, không cần biết hắn nói gì, nó cũng bị coi như một lời ngụy biện.
“Chắc chắn là hắn đã lén lút gây chuyện!” Tiêu Đằng lạnh lùng nói.
“Sư phụ, một người bất trung bất chính như vậy, cứ để ta đánh chết hắn đi!" Tiêu Đằng chỉ muốn nhào lên ngay lập tức.
"Bằng chứng đâu? Nếu Vinh Phương sư đệ thực sự cứu người thì những gì lúc này huynh đang làm sẽ là một sai lầm cực lớn!" Triệu Đại Thông cũng bước tới, tức giận nói.
“Bây giờ ta vẫn đang nói chuyện với hắn. Ta thấy ngươi là cùng một giuộc với hắn!” Tiêu Đằng chỉ vào Triệu Đại Thông, vẻ mặt dữ tợn.
"Tiêu Đằng! Người có gan nói lại những lời này không?" Triệu Đại Thông cũng tức giận. Bắp thịt trên người kéo căng, lúc nào cũng sẵn sàng động thủ.
"Nói lại lần nữa thì sao?"
"Đủ rồi!" Tiêu Dung đột nhiên đứng dậy, rống lên.
Hiện trường lập tức khôi phục yên tĩnh. Triệu Đại Thông cùng Tiêu Đằng trợn mắt nhìn nhau nhưng không dám nói thêm câu nào nữa.
Tiêu Dung nhìn Tiêu Thanh Anh, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp
Rốt cuộc thì nhi nữ của mình là người thế nào, tất nhiên là Tiêu Dung biết rất rõ. Vừa rồi, tất cả biểu hiện của nàng đều bị lão ta nhìn thấu.
Tiêu Dung chắp hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới chỗ Trương Vinh Phương khom người, cúi đầu.
"Trương Vinh Phương."
"Có đệ tử."
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không tiện đi theo tiểu Anh nữa. Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, ngươi cứ quay về chờ kết quả đi.” Tiêu Dung trầm giọng nói.
"Đệ tử tuân mệnh."
Trương Vinh Phương lại cúi đầu, đứng dậy chắp tay về phía Triệu Đại Thông. Hắn nhìn Tiêu Đằng, sau đó xoay người rời đi.
Trương Vinh Phương hiểu rõ, từ giờ phút này trở đi, mặc kệ là vì lý do gì, Tiêu Dung cũng sẽ không tin mình nữa.
"Còn nữa, lúc trước ta vì tiểu Anh nên mới đề bạt ngươi. Hiện tại ngươi làm không tốt, đến từ đâu thì trở về đó đi."
Giọng nói của Tiêu Dung lại bất ngờ vang lên.
Không cần biết có phải là vấn đề hay không, bây giờ lão ta cũng không có tinh lực và thời gian điều tra rõ ràng.
Thay vì giằng co, tốt hơn là nên cắt giảm khoản chi tiêu ngoài định mức này đi. Danh ngạch còn trống thì tìm người mới thay vào.
Trương Vinh Phương dừng lại, nhận ra Tiêu Dung đã quyết định hoàn toàn từ bỏ hắn. Lão ta nói ra những lời này, về cơ bản chính là đã trục xuất hắn khỏi sư môn.