Chẳng qua như vậy cũng tốt. Có ở lại cái đạo cung vứt đi này cũng chẳng thể nhìn thấy còn đường phía trước. Hắn vẫn luôn có chút lấn cấn, không hạ quyết tâm được. bây giờ thì hay rồi, không còn chút dây mơ rễ má nào, có thể dứt khoát rời đi rồi.
Trương Vinh Phương xoay người, đứng ở ngưỡng cửa, lần cuối cùng khom người thi lễ.
"Đệ tử tuân mệnh."
Thi lễ xong, hắn xoay người nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, bóng dáng Trương Vinh Phương đã biến mất trong màn đêm.
"Sư phụ! Lúc trước đệ tử đã nói rồi, lần hạ độc kia và cả lần này nữa, tất cả đều là nhờ vào Vinh Phương sư đệ. Nếu không thì tiểu Anh sư muội đã xảy ra chuyện rồi. Ngài đuổi hắn đi thế này không phải là đã thoả mãn cái tâm hại người của những kẻ kia hay sao! Sau này nếu xảy ra chuyện, ngài sẽ hối hận!” Triệu Đại Thông tức đến khó thở.
“Được rồi, tất cả giải tán đi.” Tiêu Dung không trả lời. Lão ta lướt qua Triệu Đại Thông đang thở hổn hển vì tức giận, ánh mắt rơi thẳng lên người Tiêu Đằng.
"Sau này sẽ để Tiêu Đằng chăm sóc Tiểu Anh đi. Đại Thông, ngươi cứ tỉnh táo lại trước đi."
“Tuân mệnh sư phụ!” Vẻ mặt của Tiêu Đằng không thay đổi, ôm quyền hành lễ.
“Chao ôi!” Triệu Đại Thông giậm chân, nhưng cũng không thể làm gì được.
Tính cách sư phụ vốn phóng khoáng tự nhiên, nhưng một khi gặp chuyện liên quan đến nhi nữ là sẽ biến thành do dự thiếu quyết đoán, nghi thần nghi quỷ.
Rốt cuộc thì ai phải chịu trách nhiệm cho việc này, đến bây giờ còn chưa thấy rõ à?
Cho dù Trương Vinh Phương có nhiều chỗ đáng ngờ nhưng mấy lần liên tiếp đều không xảy ra chuyện gì. Cứ vậy mà đuổi hắn ra khỏi sư môn, có phần khiến người ta cảm thấy quá lương bạc.
Sáng sớm hôm sau.
Trương Vinh Phương thu thập hành lý, tìm cái bao tải to đựng đầy dược liệu đã mua lần trước rồi kéo nó ra giữa phòng.
Hắn thay một bộ quần áo khác rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Đổng Đại Phương đang phơi quần áo lên dây phơi trên hành lang. Đối phương nhìn thấy hắn thì há mồm muốn nói gì đó, nhưng sau vẫn nhịn được mà không nhiều lời thừa thãi.
Kéo hành lý dọc theo hàng lang, Trương Vinh Phương đúng lúc gặp phải tiểu đội trực luân phiên ngày hôm nay.
Từ Minh Ngọc và Lý Phục Hoa đều ở trong đội ngũ này, hai người theo một đạo nhân cao gầy đi tuần tra.
Thấy hắn đi ra, Lý Phục Hoa có hơi ngạc nhiên.
"Trương sư huynh, huynh đây là…?"
"Vì xảy ra một số chuyện nên bị sư phụ đuổi rồi. Hiện giờ ta đã không được tính là đệ tử tu hành nữa.” Trương Vinh Phương cảm thấy không có gì phải giấu giếm nên nói thẳng.
"Chuyện này…” Lý Phục Hoa còn muốn nói gì đó nhưng Từ Minh Ngọc bên cạnh đã véo nhẹ lên cánh tay, lắc đầu với nàng.
"Hai người đi đi. Sau này hữu duyên sẽ gặp lại." Trương Vinh Phương không nói gì thêm nữa. Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, hắn xách bọc đồ to bự của mình lên rồi thản nhiên rời khỏi khu vực này.
Trương Vinh Phương không quay về nơi ở của đệ tử tạp dịch, mà đi thẳng về phía sơn môn.
Thanh Hòa Cung không phải là chỗ bị cấm ra vào, muốn lên hay xuống núi cũng chẳng có ai ngăn cản. Nhưng nếu như chưa được cho phép mà đã tự ý rời núi thì sẽ hủy bỏ Đạo Tịch.
Đám đạo nhân sau khi xuống núi, nếu về nhà mà không còn Đạo Tịch thì nam đinh gia đình sẽ bị bắt đi tòng quân.
Còn nếu không về nhà, Đại Linh vốn có quy định nghiêm khắc với các ngành nghề. Phần lớn nghề nghiệp đều phải thừa kế nghiệp cha, đời đời làm tiếp, không cho phép tùy tiện thay đổi.
Ví dụ như công tượng (thợ thủ công), nhất định phải đời đời làm công tượng.
Chế y (may quần áo) cũng nhất định phải đời đời làm chế y.
Mà một số nghề nghiệp lại không cho phép tùy tiện vào làm, muốn làm thì phải đến quan phủ xin phép.
Thế nên phạm vi mà người thường có thể lựa chọn thật sự rất ít.
Đại khái là chỉ có thể làm chui.
Nhưng dù nói thế nào, trong lòng Trương Vinh Phương cũng đã hạ quyết tâm. Hắn xách hành lý và bao dược liệu, đi thẳng qua khu đệ tử dừng chân, lướt qua hai tòa điện thờ phụ.
Điện Linh Quan và điện Thần Tài, hai chỗ này vẫn không ngừng vọng ra tiếng tụng kinh của khách hành hương, lộ ra vẻ bình thản tự nhiên của Đạo Môn.
Trương Vinh Phương cũng không nhìn nhiều, hắn men theo con đường bên hông điện thờ phụ, tiếp tục đi phía trước.
Sau đó là chủ điện - điện Huyền Tâm.
Phía trước đại điện tường đỏ ngói vàng là một khoảng sân rất rộng. Trên đó đặt một cái lư hương cực lớn, bên trong có cắm vô số nén hương thô to, bên trong hương khói lượn lờ.
Một lão giả mặc áo bào gấm đang cùng điện chủ đứng bên cạnh một lư hương cao cỡ một người, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Trương Vinh Phương tiếp tục đi về phía trước, qua cổng vòm chính là điện Nghiêm Tùng. Các khách quý sẽ đăng ký ở chỗ này, sau đó thì tách ra, có người hướng dẫn riêng.