"Chuyện này…" Trương Vinh Phương còn không biết phải làm gì thì đã bị kéo đi vào cửa.
Cách trang trí ở đây hoàn toàn khác lầu các của Tiêu Dung, phong cách đặc biệt khác lạ.
Nơi Tiêu Dung ở quan trọng nhất là tự do, mỗi vật đều được đặt ở vị trí lão ta thấy thuận tiện nhất. Thế nên chỗ ở của lão ta trông có vẻ khá là tán loạn.
Mà lầu các trước mắt thì lại khác.
Từ bàn đọc sách ghế tựa đến đao côn bội kiếm, đui đèn ấm nước… đều được sắp xếp gọn gàng, rất có quy củ.
Vừa vào cửa, Trương Vinh Phương đã thoáng thấy có chút trói buộc.
Trong đại sảnh lầu 1, có một lão đạo đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trên mặt đất.
Hai mắt lão đạo híp lại, nhìn chằm chằm vào Trương Tân Thái, lạnh giọng nói.
"Tiểu tử nhà ngươi, dắt đệ tử bị Tiêu Dung đuổi khỏi sư môn đến chỗ ta làm gì hả?
"Cảm thấy Trương Hiên ta chỉ đáng thu đồ đồng nát, kém lão Tiêu Dung cả một khúc hả?"
Nghe đến từ đống nát, Trương Vinh Phương nhíu mày. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy Trương Tân Thái đứng bên cạnh cười nói:
"Sư phụ không biết tình hình thực tế đấy thôi, nếu Vinh Phương sư đệ thực sự bỏ đi như vậy, sao đệ tử lại kéo đến chỗ ngài chứ?"
Hắn lại nói: "Tất cả đều là Tiêu Dung kia không biết nhìn người, có mắt không tròng, vô duyên vô cớ coi lương ngọc thành ngói bể, đá sỏi."
"Thế tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì đây?" Lão đạo Trương Hiên đảo mắt, trừng Trương Tân Thái.
"Sư phụ, nếu ngày sau Tiêu Dung kia điều tra rõ, phát hiện Vinh Phương sư đệ thật sự bị oan uổng, lại còn là công thần giúp nữ nhi của lão ta. Thế nhưng lại chính vì vậy mà bị lão ta đuổi ra khỏi sư môn.
Đến lúc đó, chúng ta mang theo Vinh Phương sư đệ tới cửa, cười nhạo Tiêu Dung kia một trận. Còn có thể ở trước Thanh Hòa Cung, làm cho tất cả mọi người đều biết rằng Tiêu Dung không bằng ngài! Như vậy, chẳng phải là có thể làm lão ta tức giận đến thổ huyết luôn ư?"
"Cái này…" Lão đạo sờ cằm, rõ ràng là cũng có ý đó.
"Đa tạ hai vị sư trưởng. Nhưng mà, nếu chỉ là vì điều này mà hành động theo cảm tính thì không cần thiết…" Trương Vinh Phương ôm quyền lên tiếng.
Trương Vinh Phương tiếp tục nói: "Hôm nay đệ tử cũng không có ý định lưu lại, chỉ có thể vô cùng cảm tạ hảo ý của hai vị mà thôi."
Hắn đã quyết định đi, ở lại nơi này cũng chẳng có tiền đồ gì cả, còn không bằng xuống núi xông xáo một phen.
Lúc này, Trương Vinh Phương xoay người định rời đi.
"Khoan đã!" Lão đạo Trương Hiên bỗng lên tiếng.
Đôi mắt hãm sâu của lão ta nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương, quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
"Ồ, có chút tính cách đấy."
Sau đó, lão ta nhìn Trương Tân Thái đang đứng ở bên cạnh.
"Ta đã hơi tin lời ngươi nói lúc trước. Cứ như vậy xuống núi, chắc chắc sẽ mất Đạo Tịch. Đại Linh hiện giờ ra sao, ai chẳng biết rõ huống chi là một Man tộc tứ đẳng, lại còn là nho hộ nữa chứ. Thế mà hắn còn dám nói đi là đi, xem ra là đúng là rất có cốt khí.
"Xem ra Tiêu Dung kia đúng là có mắt không tròng thật mà. Đồ đệ như ngươi, ta thu!" Lão đạo đứng dậy, âm điệu cao vút lên.
"Hở?" Vẻ mặt Trương Vinh Phương mờ mịt, xoay người nhìn về phía đối phương.
"Có phải là rất ngạc nhiên hay không?" Lão đạo cười.
"Ta thích xem bộ dạng há hốc miệng mà không nói được tiếng của người khác vậy đấy. Ngươi muốn đi, Trương Hiên ta cứ không cho ngươi đi đấy!"
"Chuyện này… Pháp sư ngài đây không phải…" Trương Vinh Phương không biết nên nói gì cho phải.
"Thế nào? Ngươi đang coi thường ta à? Nghĩ Trương Hiên ta không sánh bằng Tiêu Dung kia?" lão đạo lập tức trở mặt.
"Không phải… Thu đồ đệ là đại sự, ngài mở miệng liền…" Trương Vinh Phương không phản bác được chỗ nào.
"Ngươi yên tâm, ta và Tiêu Dung đồng cấp, đều là độ sư truyền công. Lão ta không có đầu óc, không có nghĩa là ta cũng giống vậy." lão đạo Trương Hiên lại cười rộ lên.
"Ngươi cứ yên tâm ở chỗ ta, chờ sau này khiến lão Tiêu Dung kia nhìn kỹ lại, xem mắt lão ta mù đến mức độ nào!”
“Còn không mau gọi sư phụ?" Không biết từ lúc nào, Trương Tân Thái vốn đứng bên cạnh đã lùi ra phía sau Trương Vinh Phương, đẩy hắn một cái khá mạnh.
Trương Vinh Phương bất đắc dĩ, chỉ có thể quỳ xuống đất dập đầu ba lần. Ỡm ờ nhận vị sư phụ này.
"Ngươi yên tâm, bái ta làm sư phụ không thiệt thòi đâu." Trương Hiên lão đạo cười phá lên.
"Đừng thấy lão bất tử Tiêu Dung kia suốt ngày làm ra vẻ, đến khi thật sự đánh, lão tử chấp hắn ta hai tay!
Còn đống phế vật dưa vẹo táo nứt mà lão ta thu nữa. So với con ta hả, chấp hắn ta một tay một chân luôn!"
"Ặc… một tay một chân, vẫn là thôi đi…" Trương Tân Thái ở bên cạnh có tí xấu hổ.
Lão cha kiêm sư phụ này, tính cách cổ quái lại bướng bỉnh. Đã thế lại còn thích khoác lác nữa chứ.