Bây giờ mới là sáng sớm mà đã có không ít khách hành hương đến làm lễ.
Trương Vinh Phương ngược dòng khách hành hương, một đường đi xuống, rất nhanh lại đến cầu Thăng Tiên.
Từ cầu Thăng Tiên đi lên trước nữa thì chính là sơn môn.
"Vinh Phương sư đệ?" đột nhiên có tiếng hô của nam tử truyền đến từ bên cạnh.
Trương Vinh Phương về phía phát ra âm thanh thì thấy Trương Tân Thái đang nhìn mình, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Hình như Trương Tân Thái đang hướng dẫn một vị khách hành hương. Hắn nhìn thấy Trương Vinh Phương cầm hành lý xuống núi, cảm thấy thần sắc đối phương không đúng nên mới cất tiếng gọi.
Trương Tân Thái quay đầu nhỏ giọng nói vài câu với vị khách hành hương kia, người này gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó tự mình đi lên núi.
Xử lý xong việc trong tay, Trương Tân Thái mới đi qua chỗ Trương Vinh Phương.
"Vinh Phương sư đệ, đệ đây là?"
Trương Vinh Phương thở dài một tiếng: "Không phải sư huynh đã thấy rồi sao? Ta chuẩn bị xuống núi."
"Xuống núi? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì phải làm à?" Trương Tân Thái còn tưởng đối phương xuống núi làm nhiệm vụ gì đó.
"Việc này… chỉ sợ nói ra sư huynh cũng không tin."
"Đệ cứ nói đi, ta tự có phán đoán." Trương Tân Thái nghiêm mặt nói.
Ngay sau đó, Trương Vinh Phương kể hết cho đối phương nghe những chuyện mình đã gặp trong khoảng thời gian này.
Ngoại trừ việc không đề cập đến phương diện võ công của bản thân, còn lại thì không giấu diếm bất kỳ điều gì.
Ngay từ đầu Trương Tân Thái đã hơi nhíu mày, càng nghe lông mày hắn càng nhíu chặt.
Sau khi nghe chuyện xảy ra tối hôm qua, đặc biệt là lúc Tiêu Dung trục xuất Trương Vinh Phương ra khỏi sư môn.
Cánh tay Trương Tân Thái chợt vung lên rồi chém xuống, mang ra một luồng khí lưu bổ đôi không gian.
"Lẽ nào lại như vậy! Đệ nhiều lần ra tay tương trợ, kết quả cái này cũng nghi ngờ cái kia cũng nghi ngờ! Lão đầu Tiêu Dung này đúng là không biết nhìn người!"
"Việc đã đến nước này, ta cũng lười nói nhiều, rời đi luôn cho rồi." Trương Vinh Phương than thở.
Dù xuống núi có thể sẽ rất khổ, nhưng chung quy cũng không đến mức ép chết người khác.
Có điểm thuộc tính chống lưng, chỉ cần vận khí của hắn không tệ thì dù làm sơn phỉ cũng có thể tự do tự tại.
Chỉ là… tỷ tỷ của tiền thân vừa tìm được hắn, giờ hắn mà đi thì sợ rằng sẽ sau này sẽ khó mà gặp lại.
"Không được! Đệ không thể đi!" Trương Tân Thái đột nhiên tóm lấy cánh tay Trương Vinh Phương.
"Đệ đi rồi thì chẳng phải là sẽ khiến lão đầu Tiêu Dung kia càng cho rằng đệ có vấn đề ư?"
Lời Trương Tân Thái nói khiến khiến Trương Vinh Phương có hơi sửng sốt.
Cái này tất nhiên là hắn biết, nhưng thái độ của Trương Tân Thái lại khiến hắn khó mà tưởng tượng được.
"Nhưng ta ở lại thì cũng chỉ làm tạp dịch thôi. Người khác vì trong nhà muốn chiếm Đạo Tịch nên mới nhẫn nhịn, chứ nhà ta thì đã không còn ai từ lâu lắm rồi. Tỷ tỷ ruột duy nhất cũng không rõ tung tích, lấy Đạo Tịch đó để làm quái gì chứ?" Trương Vinh Phương lắc đầu.
"Nếu bây giờ xuống núi, sau này muốn lên thì khó lắm." Trương Tân Thái thành khẩn nói:
"Bây giờ đệ mà xuống núi, trên Đạo Tịch chắc chắn sẽ ghi thành bị trục xuất, sẽ để lại vết nhơ. Sau này Tập Hiền viện cũng sẽ ghi lại, cho dù đệ đi chỗ nào, Đạo Mông cũng không tiếp nhận đâu."
"Thế nhưng…" Trương Vinh Phương còn muốn nói gì đó.
"Đệ đi theo ta! lão đầu Tiêu Dung có mắt không tròng, lão ta càng làm như thế, đệ càng cần phải ở lại để lão ta thấy rõ sự thật!"
Trương Tân Thái nắm tay Trương Vinh Phương, kéo hắn quay lại.
Hai người không đi theo đường chính, mà vòng qua một lối tắt nằm phía bên phải.
Dọc đường không chậm trễ, rất nhanh bọn họ đã đi tới lầu các gần Đức Viên nhất.
Lầu các tường đỏ ngói đen, cao ba tầng. Tổng thể có hình vuông, ở trước đại môn treo một bộ chữ:
Ở lâu trong núi chẳng thư ngoài
Đông qua xuân tới, xuân lại xuân
Càng về gần quê càng e sợ
Chẳng dám hỏi thăm khách qua đường.*
"Đây là bài thơ sư phụ ta hạ bút khi vừa đến Thanh Hòa Cung, là thơ từ tiền triều còn sót lại chứ không phải người sáng tác." Trương Tân Thái giới thiệu sơ về bộ chữ.
** Bài thơ: Độ Hán Giang
"… Chữ đẹp." Tuy Trương Vinh Phương không hiểu gì, nhưng những hàng chữ này lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, tinh tế cân xứng, nét bút đoan chính có lực. Cho dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp trong đó.
"Sư phụ thích phong cách thi từ này chứ thật ra không thấy hứng thú với từ khúc cùng tạp kịch đang lưu hành cho lắm." Trương Tân Thái nói.
"Trước tiên đệ cứ ở tạm nơi này nhé, ta đi thông báo một tiếng."
"Sư huynh xin cứ tự nhiên."
Trương Tân Thái gật đầu, nhanh chóng đẩy cửa vào lầu các cứ như bước vào nhà mình vậy.
Đợi chưa bao lâu đã thấy hắn quay ra ngoài, dắt Trương Vinh Phương đi vào bên trong.
"Sư phụ ta và lão đầu Tiêu Dung đối đầu đã nhiều năm, lát nữa đệ cứ nói xấu Tiêu Dung kia nhiều vào, đảm bảo hữu hiệu." Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.