Đột nhiên, hắn cảm thấy đau nhói ở lưng.
Bụp!
Một lực mạnh đập mạnh vào áo của hắn từ phía sau.
Tiêu Dung bị đánh tại chỗ ngã về phía trước, cảm giác tức ngực.
Phụt.
Hắn há miệng phun ra một ngụm máu.
Bên hồ nước, một lượng lớn hơi nước bị đánh tan, bắn tung tóe.
Đạo y màu trắng trên người Tiêu Dung đã nhiễm một mảng máu lớn.
Lão ta ngã xuống đất, máu bắn tung tóe trên cỏ và bùn đất, in thành một màu đỏ nhạt.
“Tiêu Đằng! Ngươi điên rồi!”
Tiếng rống giận dữ của Triệu Đại Thông vang lên từ phía sau. Sau đó là tiếng quyền cước va chạm dữ dội.
Tiêu Dung không dám tin, khó khăn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Đằng đang chật vật đối phó dưới sự tấn công điên cuồng của Triệu Đại Thông, đỡ trái hở phải.
“Động thủ!” Lúc này có mấy người ở rừng cây bên cạnh xông ra.
Đi đầu trong số đó là Trần Vô Ưu, người trước đó lão ta luôn nghi ngờ!
“Sư phụ, đã lâu không gặp. Người có khỏe không?” Trần Vô Ưu cười, ôm quyền với Tiêu Dung, rồi vung tay lên vẫy.
Hai người còn lại lập tức gia nhập hàng ngũ bao vây Triệu Đại Thông.
Nếu đã bị bại lộ, hắn ta cũng lười giấu giếm. Bây giờ đại cục đã định, tất cả đều đã định sẵn.
Sắc mặt Tiêu Dung dữ tợn, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
“Quả nhiên... Quả nhiên là ngươi!”
Trần Vô Ưu nở nụ cười.
“Là đệ tử. Hết cách rồi. Ai bảo con gái người dễ dàng lừa gạt như vậy? Cha ta đã cảnh cáo người trước mà người không chịu nghe, nhất định phải nghiêng về phía Giám sát viện. Nên không có cách nào khác...”
“Xem ra... Tiêu Đằng và Trương Vinh Phương đều là người do ngươi sắp xếp...” Tiêu Dung gật đầu cười khổ nói: “Thật là một khổ nhục kế hay. Hy sinh Trương Vinh Phương. Sau đó khiến ta càng thêm tin tưởng Tiêu Đằng hơn. Nhưng kết cục lại như thế này...”
Trần Vô Ưu lại không nhịn được cười ra tiếng, cũng lười giải thích, cứ để lão già này nghĩ như vậy cũng được.
Do dự thiếu quyết đoán, sợ đắc tội cái này, đắc tội cái kia, chỉ biết nhẫn nhịn hoài nghi, bất kể ở đâu, loại người này luôn là người bị xử lý đầu tiên.
“Khoan đã, Trương Vinh Phương lúc trước đã giết hai huynh đệ của ta cũng là người của ngươi à?”
Đúng lúc này, trong đám sơn phỉ cách đó không xa, Hoàng Tụ Đức dẫn đầu, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng nói.
Hắn đá một phát làm Tiêu Thanh Anh lăn hai vòng trên mặt đất.
“Trần tiểu tử, con mẹ nó ngươi dám giở trò với ta đúng không?”
Trần Vô Ưu cau mày.
“Chẳng phải chúng ta đã đồng ý sẽ giải quyết chuyện này sau khi cha ta làm chủ Thanh Hoà Cung sao? Với lại, tên đó không phải thuộc hạ của ta, ta cũng bị hắn làm hỏng kế hoạch mấy lần.”
“Thật sao?” Hoàng Tụ Đức cau mày.
“Đương nhiên là thật, sau này tên đó giao cho ngươi xử trí.” Trần Vô Ưu nhẹ giọng nói.
“Được, tốt lắm!” Hoàng Tụ Đức thỏa mãn gật đầu.
Nghe vậy, Tiêu Dung sững sờ.
Lúc này lão ta đã hiểu rõ, tất cả những chuyện này là do lão ta nhìn nhầm người. Coi Tiêu Đằng, kẻ thực sự lòng lang dạ sói là người mình tin tưởng nhất...
Cũng chính tay lão ta là người đã đưa đứa con gái mà mình yêu thương vào tình trạng bi đát hôm nay.
Lão ta chợt hiểu ra mọi chuyện và suy nghĩ thông suốt tất cả.
Ngay từ đầu, Tiêu Đằng đã âm thầm ra tay, phối hợp với sự sắp đặt của Trần Vô Ưu.
Kết quả là bị Trương Vinh Phương mấy lần phá hỏng, dẫn đến việc bọn họ sắp sửa thành công lại thất bại, vì vậy bọn họ đã lên kế hoạch để đuổi Trương Vinh Phương đi.
Thế nên mới đem chuyện lúc trước vu oan cho Trương Vinh Phương để làm nổi bật bản thân, lấy lòng tin của mình.
Bây giờ...
Chính mình đã tin lời nói dối... Nhìn nhầm Tiêu Đằng... Đuổi Trương Vinh Phương, người thực sự bảo vệ con gái của mình đi...
Chuyện này quả thật...
Quả thật...
Hai mắt Tiêu Dung đỏ ngầu, càng nghĩ càng tức giận. Một luồng khí ngột ngạt ập đến xung quanh, nhưng không thể xông ra ngoài.
Vô số tiếc nuối, đau đớn, buồn bã, nhiều cung bậc cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Cuối cùng…
Phụt!
Lão ta lại phun ra một ngụm máu, tinh khí thần toàn thân nhanh chóng suy sụp.
“Cha!!!” Tiêu Thanh Anh thoát khỏi miếng giẻ lau trong miệng, đau đớn kêu lên, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của nàng, ướt nhẹp đôi gò má xinh đẹp.
Ngay khi nàng hét lên.
“Đi đi!” Tiêu Dung bỗng nhiên cựa mình, dùng hết sức đập mạnh hai tay về phía Tiêu Đằng.
Oành!
Tiêu Đằng đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị đánh trúng vào tay. Sau đó, bị một cú đấm của Triệu Đại Thông đánh vào vai trái.
“Đi đi!” Tiêu Dung lại nói, cố gắng chống đỡ một trận tấn công nhanh, điên cuồng đánh Tiêu Đằng.
Nhất thời, Tiêu Đằng bị áp chế đến mức thở không ra hơi.
Dù thế nào đi chăng nữa, Tiêu Dung cũng là một cao thủ tam phẩm. Mặc dù bây giờ bị thương và già yếu nhưng khi liều mạng vẫn có thể bùng phát.
Thấy vậy, hai tên sơn phỉ hỗ trợ khác bất giác lùi về phía sau vài bước, tránh né kẻ liều mạng kia.