Lão già này là người chắc chắc phải chết. Chỉ cần chờ, kéo dài thời gian liền có thể không cần đánh vẫn có thể giết chết. Hiện tại không cần phải dùng cứng đối cứng liều mạng với lão ta.
Sự rút lui của cả hai đúng lúc lưu lại một khe hở cho Triệu Đại Thông.
Nàng nước mắt lưng tròng, cả người run lên bần bật nhìn sư phụ liều mạng lần cuối cùng.
“Đi đi!” Giọng Tiêu Dung lại lần nữa vang lên.
Thân thể Triệu Đại Thông chấn động, lúc này không do dự nữa, xoay người bỏ chạy.
“Bắt nàng lại.” Vẻ mặt Trần Vô Ưu vẫn không hề thay đổi. Hơn mười người trong rừng cây xung quanh nhanh chóng vây lấy Triệu Đại Thông từ mọi hướng.
“Cút!” Triệu Đại Thông siết chặt thân thể, đột nhiên dưới chân dùng lực, phóng mạnh về phía trước.
Hai người phía trước sợ hãi trước khí thế liều mạng của nàng, vội vàng giơ thanh đao rỉ sét trong tay lên, cố gắng dùng lưỡi đao chặn lại.
Nhưng Triệu Đại Thông hoàn toàn không quan tâm, bước chân vụt một cái, miễn cưỡng tránh được điểm yếu, rồi đâm sầm vào.
Hai tiếng ầm ầm vang lên.
Hai tên sơn tặc bị nàng đánh ngã xuống hai bên, cánh tay và vai hơi bị trật khớp.
Nhưng mà, sự quấy nhiễu của hai người vẫn khiến Triệu Đại Thông bị thêm hai vết đao rạch ở hai bên cánh tay.
Nàng điên cuồng kêu lên một tiếng, cúi đầu lao về phía trước. Khoảnh khắc bị chặn lại phải giảm tốc độ, phía sau lưng nàng xoèn xoẹt hai tiếng, bị chém hai nhát đao.
Máu lập tức nhuộm đỏ quần áo.
Nhưng lúc này nàng không thể quan tâm được nhiều thế. Nàng phải trở về Thanh Hoà Cung càng sớm càng tốt để cầu viện, nếu không... Sư phụ... Sư muội sẽ...
*
*
*
Thanh Hòa Cung.
Trương Vinh Phương mang theo một bao tải, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn một đám đạo nhân võ tu mặc đạo y gọn gàng, cùng nhau bước nhanh ra khỏi sơn môn.
Hắn vừa đi vừa tìm Hồng Đạt, nhưng Hồng Đạt vẫn không muốn nói thật, cho nên khá cảnh giác với hắn.
Sau đó, tình cờ gặp Trương Tân Thái và một số người đạo nhân võ tu khác đang dẫn người xuống núi để cứu người, Hồng Đạt đã kể trước sự việc cho Giát sát viện rồi.
Lúc này, Trương Vinh Phương mới hiểu rõ về vụ việc lần này.
Lúc đó, hắn bỗng cảm thấy tình hình có lẽ không ổn.
Những người khác không biết, nhưng hắn đã trải qua vụ sơn phỉ lần trước nên rất hiểu đám người Trần Vô Ưu có khả năng đã cấu kết với sơn phỉ.
Bây giờ, chỉ có ba người Tiêu Dung xuống núi, điều này khiến trong lòng Trương Vinh Phương không hiểu sao bỗng có dự cảm xấu.
Lúc này, hắn rất muốn xuống núi đi cứu viện với Trương Tân Thái và võ tu khác.
Nhưng bị Trương Tân Thái từ chối, vì nghĩ rằng thực lực của hắn không đủ. Đi đến đó cũng sẽ không thể làm được gì nhiều, ngược lại có thể gặp nguy hiểm.
Trương Vinh Phương không thể nói rõ, cho nên chỉ có thể để cho đoàn người Trương Tân Thái xuống núi.
Lúc này, hắn đang đứng ở sơn môn, sắc mặt nghiêm túc nhìn Trương Tân Thái và mấy đạo nhân Kỳ Sơn khác xuống núi, trong lòng không hiểu sao có cảm giác có điềm xấu.
“Cảm giác… biểu hiện của Kỳ Sơn đạo nhân kia đêm hôm đó hơi không đúng lắm.”
Trương Vinh Phương đề cập một câu với Trương Tân Thái, nhưng không biết lúc này Trương Tân Thái có để ý hay không.
Sau khi đội ngũ võ tu tập hợp đủ tổng cộng tám người liền nhanh chóng xuống núi.
Trương Vinh Phương bước nhanh ra khỏi sơn môn, mang theo bao bố, không nói một lời, cũng vội vàng xuống núi.
Hai bên một trước một sau, tất cả đều chạy về phía địa chỉ mà Hồng Đạt đưa ra.
“Trên núi chỉ có từng đó võ tu. Nếu Kỳ Sơn cũng xảy ra vấn đề, thì... tình hình có thể sẽ rất tồi tệ...”
Trương Vinh Phương tính toán trong lòng, dưới chân vô thức sử dụng Long Xà Đề Túng thuật mới luyện tập được, thân thể lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau đội võ tu.
*
*
*
Cả người Triệu Đại Thông bê bết máu, giơ tay chặn một thanh Khai Sơn Đao bên hông.
Lưỡi đao xì xì một tiếng, một vết máu thật sâu bị cắt ra, bị khớp xương chặn lại.
Nàng nhân cơ hội va chạm về phía trước.
Hai vai dùng hết sức đập mạnh vào xương ức của đối phương, phát ra một tiếng răng rắc vang giòn.
Người kia ngã xuống đất ngay tại chỗ, không thể gượng dậy được nữa.
Nhân cơ hội này, Triệu Đại Thông tiếp tục điên cuồng lao về phía rừng rậm xa xa.
Tầm nhìn của nàng đã mơ hồ.
Trong miệng tràn đầy vị gỉ sắt, toàn thân bê bết máu, cả người gần như biến thành màu đỏ thẫm.
Nhưng đổi lại, đã giết liên tiếp hai tên sơn phỉ của đối phương.
Chỉ trong hai lần chạm trán ngắn ngủi đã bị nàng mạnh mẽ đâm chết hai người.
Đấu pháp lấy thương đổi thương, liều mạng chiến đấu, tính sát thương cực kỳ kinh người.
Lúc này, cả mười tên sơn phỉ không dám lại gần, chỉ ném những tảng đá và khúc gỗ lớn để chặn nàng từ xa.
Triệu Đại Thông chạy trốn phía trước, phía sau khoảng chừng mười người đang đuổi theo không dừng.