Bất ngờ một người dừng lại, dùng Khai Sơn Đao quơ quơ vào bụi cỏ trước mặt mình.
Lạch cạch.
Kèm theo một tiếng vang trầm thấp, một cái bẫy thú đơn giản trong bụi cỏ được kích hoạt. Cây trúc bén nhọn hung hăng đâm vào mặt đất, dọa hắn ta giật mình.
“Thủ lĩnh, phía trước có một cái bẫy!”
Cả đám người đột nhiên dừng lại.
Họ cũng là những người đã lăn lộn rất lâu ở trong rừng núi, rất quen thuộc với các loại bẫy mà thợ săn sử dụng.
Chỉ cần không chủ quan là có thể từ từ tránh được, nhưng khá lãng phí thời gian.
Nhưng thứ thiếu nhất bây giờ cũng là thời gian.
“Nhị thủ lĩnh. Dù sao người đó cũng đã bị phế rồi. Bị thương đến thế thì cũng không làm được gì đâu. Hay là bỏ đi. Có người đang đánh tới sau lưng rồi...” Một đầu sỏ không muốn tiến lên liều mạng.
Triệu Đại Thông nửa tàn vừa rồi đã giết hai người của họ. Bây giờ không biết chui đâu ra một tên, vừa đến đã giết chết một người, lại còn đặt bẫy.
Nếu họ đi lên thì có thể chết, ai muốn liều mạng trong tình huống này?
Dù sao, người đó chỉ đang cố gắng cứu người mà thôi.
Tư Mã Quang Đồ nghĩ nghĩ. Đúng vậy. Mặc dù trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng...
“Đã vậy thì rút lui!” Hắn không nhiều lời: “Trở về thống nhất khẩu cung, nữ nhân xấu xí kia đã chết rồi! Biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi. Dù sao nữ nhân đó chắc chắn sẽ không sống nổi đâu. Bị thương nặng như thế mà, khà khà...” Tên đầu sỏ cười, nói bồi.
Cả đám không nói nhảm nữa, nhanh chóng quay lại phía sau.
Trương Vinh Phương nâng Triệu Đại Thông sư tỷ dậy, bế nàng lên sau thân cây. Nghe thấy tiếng người phía sau rút lui, thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Trong đòn đánh lén vừa rồi, trong nháy mắt hắn đã bộc phát toàn lực. Hơn nữa tên sơn phỉ kia chỉ là một binh sĩ bình thường, trong người không có võ công nên hắn mới có thể thành công.
Nhưng nếu hơn mười người phía sau cùng nhau tiến lên, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy.
Hắn không có ba đầu sáu tay, cũng không phải mình đồng da sắt. Hơn mười người này đều đang cầm vũ khí, lại có một cung thủ đang nhìn chằm chằm.
Chắc chắn không đối đầu trực tiếp được.
Đây là tính toán nếu những người này đều là binh sĩ bình thường. Nếu trong đó có một hoặc hai người có cấp bậc cao...
Vậy thì tình hình còn tồi tệ hơn.
May mắn là bây giờ đã dọa lui được họ. Hắn không nghĩ nhiều nữa, đơn giản dùng quần áo buộc chặt huyết quản và động mạch cho Triệu Đại Thông. Sau khi giúp cầm máu xong liền ôm người nhanh chóng trở về Thanh Hoà Cung.
Nếu không nhanh hơn, Đại Thông sư tỷ có thể mất máu quá nhiều, khi đó sẽ thực sự không thể cứu vãn được nữa.
*
*
*
Tiêu Dung ngã xuống đất, toàn bộ ngực và lưng đều chi chít vết đao.
Máu nhuộm đỏ đạo y của lão ta, những bụi cỏ trên mặt đất gần đó cũng bị nhuộm đỏ.
Tiêu Thanh Anh ở cách đó không xa đã khóc đến khàn giọng, nhưng chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất, phát ra những tạp âm khàn khàn.
Nhưng lúc này không ai quan tâm đến cha con họ.
Hoàng Tụ Đức và một đám sơn phỉ đang cùng đám người Trần Vô Ưu và Tiêu Đằng giằng co với sáu võ tu chạy đến từ Thanh Hòa Cung sau đó.
Dẫn đầu những người đến từ Thanh Hoà Cung là một lão đạo mặt trắng không râu.
Mái tóc lão đạo bạc phơ, chắp tay đứng sau lưng. Trên lưng có một cây thước sắt dày và rộng màu đen, đang đứng trước Trương Tân Thái và mấy người Kỳ Sơn.
“Không ngờ các ngươi giở trò quỷ thật. Trần Vô Ưu, những gì ngươi và phụ thân ngươi đã làm trước đây, ta luôn mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng…”
Lão đạo khẽ thở dài.
“Ban đầu ta nghĩ mặc dù các ngươi chấp mê đấu đá nội bộ trong bổn môn, nhưng đạo nghĩa bổn giáo vẫn có điểm mấu chốt. Nhưng bây giờ...”
“Đường Giám sát viện! Ngươi cho rằng chỉ với đám người ít ỏi như vậy mà lại dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ này sao?” Sắc mặt Trần Vô Ưu khó coi.
Hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng Giám sát viện sẽ thực sự tự mình dẫn người xuất hiện ở đây.
Giám sát viện Đường Sa là một trong ba người mạnh nhất trong Thanh Hoà Cung hiện nay, là một cao thủ ngũ phẩm thực sự!
Điều quan trọng là võ công mà Đường Sa am hiểu thích hợp để triển khai ở loại rừng núi này.
Đám sơn phỉ này tuy có vẻ đông nhưng hầu hết chúng chỉ có thể đánh những trận chiến đơn giản. Tố chất thân thể và lòng dũng cảm của chúng đã cạn kiệt từ lâu trong mấy lần vượt ngục rồi.
Điều tồi tệ hơn nữa là đám người của Hoàng Tụ Đức một khi thấy tình hình không ổn chắc chắn sẽ không liều mạng với bọn họ.
“Nhiều người? Ha ha.” Đường Sa cười khẩy: “Trần đại nhân, lần này ta phải dựa vào ngài nhiều rồi.”
Vừa dứt lời.
Trong khu rừng xung quanh, rất đông quan binh nhanh chóng sột soạt tuôn ra.
Tất cả họ đều là những quân chính quy của Đại Linh, mặc áo giáp da và đội mũ sắt.