“Một đám rác rưởi!”
Trong đội ngũ sơn phỉ, Tư Mã Quang Đồ cầm cung ngắn đi theo đội ngũ đuổi theo Triệu Đại Thông.
Nhưng dù có gào thét thế nào thì những người còn lại cũng không dám đi lên liều mạng.
Tất cả mọi người đều có thể thấy trên người Triệu Đại Thông bị thương rất nặng, chỉ cần kéo dài thời gian thì có thể mất máu mà chết.
Vậy thì không cần người khác đi lên liều mạng nữa.
Dù sao, bọn họ là sơn phỉ chứ không phải đội cảm tử, hầu hết những kẻ không sợ chết đều đã chết trong thời gian đầu của cuộc khởi nghĩa.
Những người còn lại ở đây chủ yếu càng bảo vệ bản thân nhiều hơn.
Lúc này, hai bên một đuổi một chạy, đám người này đã chạy được một đoạn dài hàng trăm mét.
Tư Mã Quang Đồ lo lắng chậm thì sinh biến, cuối cùng không kìm lòng được, hắn từ từ rút mũi tên ra, đeo vào cây cung ngắn, vừa kéo dây cung vừa đuổi theo.
Hắn híp một mắt, nhắm vào Triệu Đại Thông đang lảo đảo phía trước.
Vút!
Bỗng nhiên, phía sau có truyền đến một tiếng xé gió bén nhọn, sau đó cùng với một tiếng nổ, một mảnh pháo hoa nổ tung bên trên khu rừng.
Tay Tư Mã Quang Đồ rung lên, dây cung bị lệch, mũi tên ngay lập tức bay ra, ghim vào thân cây bên cạnh Triệu Đại Thông.
Sắc mặt hắn khó coi, quay đầu nhìn về phía âm thanh pháo hoa truyền đến.
Bên kia văng vẳng vang lên những tiếng quyền cước giao thủ.
“Có người từ Thanh Hoà Cung đến. Hừm, ta biết tên tiểu tử Trần Vô Ưu kia không đáng tin mà.”
Nhưng hắn không hề hoảng hốt, bây giờ căn bản Tiêu Dung đã vô dụng, cho dù Thanh Hoà Cung tới, cũng sẽ phải đối mặt với thực lực của thủ lĩnh và Trần Vô Ưu.
Hơn nữa bên ngoài có hơn mười người mai phục. Nếu thật sự đánh nhau, chỉ cần Thanh Hoà Cung không dốc hết toàn lực, thì đến ít hay nhiều gì cũng chỉ như đưa đồ ăn thôi.
Bọn họ đánh không lại quan binh, nhưng mấy mũi trâu cỏn con này mà đánh không thắng sao?
Ngay lập tức, hắn không quan tâm phía sau nữa. Hướng về phía bóng lưng của Triệu Đại Thông trước mặt, lại lần nữa giương cung lên, gắn một mũi tên.
“Nhị thủ lĩnh, chúng ta có nên trở về không?” Một tên sơn phỉ ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Trở về làm gì? Chúng ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, còn chưa giết được người. Bây giờ trở về không phải là công cốc à?” Tư Mã Quang Đồ lạnh lùng nói.
Hắn không ngu như vậy, quay lại tham gia chiến đấu nguy hiểm quá lớn. Với chút tài mọn của hắn, quay lại lỡ như bị thương thì chẳng phải lỗ lắm sao?
Hắn là một thợ thủ công, không phải là một võ nhân hiếu chiến hung ác.
So với quay về, bắt nạt người bị thương nặng ở đây không phải dễ dàng hơn sao?
Giương cung lên, Tư Mã Quang Đồ nhắm vào Triệu Đại Thông.
Vút!
Mũi tên bay ra, bắn thẳng vào vai phải của Triệu Đại Thông.
Triệu Đại Thông hét lên rồi ngã gục xuống đất. Đột nhiên xuất hiện đau đớn và bị lực lớn đánh vào người, khiến tâm trí nàng rối loạn vấp ngã trên mặt đất.
Một tên sơn phỉ nhanh chóng bước tới, cầm đao chém thẳng vào gáy Triệu Đại Thông.
Xoẹt!
Đột nhiên hắn ta thấy hoa mắt.
Một bóng người mờ ảo nhảy lên khỏi bãi cỏ bên cạnh hắn ta, giống như một con trăn màu xám, nhanh chóng lướt qua từ phía sau người.
Trong tích tắc, thanh đao rơi xuống, người cũng dừng lại.
Tên sơn phỉ cứng đờ ngay tại chỗ.
Bóng xám đột nhiên xoay người, trượt vào phía sau một thân cây lớn, chỉ lộ ra một bên mặt.
Đó chính là Trương Vinh Phương đã đến đúng lúc.
Những giọt máu từ từ nhỏ xuống từ đầu hai ngón tay.
Sắc mặt Trương Vinh Phương lạnh như băng, rũ hết máu, nhìn Triệu Đại Thông đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Nếu hắn không đến kịp thì e là sư tỷ đã...
Phốc phốc.
Lúc này, tên sơn phỉ kia mới ngả người ra sau, lộ ra khuôn mặt.
Hai mắt của hắn như bị đâm thủng thành hai lỗ máu. Cổ họng cũng bị lực lớn đập mạnh đến mức bị bẻ gãy, sụp xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, người này đã bị một đòn đánh lén giết chết ngay lập tức, thậm chí không thể phát ra một tiếng động nào.
“Ai?” Cả người Tư Mã Quang Đồ ở phía sau cứng đờ, hét lớn một tiếng.
Hắn không ngờ vào thời điểm này lại có người đánh lén.
Không ai trả lời.
Tư Mã Quang Đồ nheo mắt liếc nhìn xung quanh, từ góc độ của hắn, không thể nhìn thấy Trương Vinh Phương đang nấp sau cái cây lớn.
Ngay lập tức, hắn giương cung tên lên, nhắm thẳng vào Triệu Đại Thông.
Nếu đối phương ra tay cứu người, vậy thì...
Vèo!
Đột nhiên, cơ thể của Triệu Đại Thông trên mặt đất khẽ động đậy, vèo một cái di chuyển sang bên trái.
Tay trái của nàng bị một sợi dây nhỏ treo lên.
Sau khi trì hoãn một lần như thế, Tư Mã Quang Đồ thầm kêu không ổn. Nhưng đã quá muộn, Triệu Đại Thông đã bị kéo ra sau một tảng đá lớn ở bên cạnh.
“Lên cho ta! Cùng nhau xông lên hết đi!” Trong lòng Tư Mã Quang Đồ tức giận.
Khoảng hơn mười tên sơn phỉ còn lại nhìn nhau rồi từ từ tiến lên phía trước.