Trần Vô Ưu và Tiêu Đằng đều là nhị phẩm, Hoàng Tụ Đức tứ phẩm, ba người bọn họ phối hợp với nhau, không ai muốn mạnh mẽ chống lại họ.
Ba người bọn họ chạy thẳng một mạch về phía trước, còn cách chỗ hai người Trương Vinh Phương một khoảng cách.
Mắt thấy ba người họ sắp đi qua chỗ này.
Chỉ cần tiến về phía trước mười mấy mét, bọn họ có thể phát hiện hai người Trương Vinh Phương đang trốn trong bụi cỏ.
“Khoan đã! Có mùi máu!” Hoàng Tụ Đức là người đầu tiên dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Có mùi máu tanh quanh đây!”
“Hoàng lão đại...” Sắc mặt Trần Vô Ưu hơi thay đổi, định mở miệng nói gì đó.
“Ngươi! Đi dò đường phía trước đi!” Hoàng Tụ Đức bỗng quay đầu lại, một đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Trong lòng Trần Vô Ưu không khỏi giật mình, cho dù Hoàng Tụ Đức bị thương hắn ta cũng không thể đối phó được.
Nếu có cha ở đây thì không sao, nhưng hắn ta... vẫn thua kém rất nhiều.
May mắn là vẫn còn Tiêu Đằng ở bên cạnh.
“Hoàng lão đại, không thích hợp đâu...” Trần Vô Ưu lùi lại một bước, vỗ vỗ Tiêu Đằng.
“Chúng ta không phải thuộc hạ của ngươi, sẽ không bán mạng cho ngươi.” Hắn nhanh chóng kéo Tiêu Đằng đến bên cạnh mình.
Tiêu Đằng hiểu rõ trong lòng, biết phải cùng với Trần Vô Ưu ứng phó trước mới được.
“Nếu đã xông ra ngoài rồi, chúng ta nên tách ra thì tốt hơn!”
Lúc này hắn cũng rất kiêng kỵ Hoàng Tụ Đức, tên này có thủ hạ ở chỗ khác có thể dùng.
Nếu hắn thật sự có ác ý gì đó... hai người bọn họ không thể đấu lại người này.
Hoàng Tụ Đức hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn hai tên nhát gan này, rồi hướng về phương hướng không có mùi máu, một lúc sau liền biến mất trong rừng cây.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Trần Vô Ưu trầm giọng nói.
“Khoan đã!” Tiêu Đằng bỗng nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm một bụi cỏ bên cạnh.
“Có người ở đó!”
“Ai? Lăn ra đây!” Hắn bỗng quát lớn một tiếng.
“Đừng! Đừng động thủ!” Trương Vinh Phương run run rẩy rẩy bước ra khỏi bụi cỏ, trên người đều là máu của Triệu Đại Thông.
Sắc mặt hắn rất kinh hoảng, nấp sau một gốc cây khô, bộ dạng trông có vẻ rất chi là sợ sệt.
“Nhị sư huynh, đại sư huynh là ta...” Trương Vinh Phương nhanh chóng khai ra thân phận.
“Trương Vinh Phương?” Tiêu Đằng kinh ngạc nói, lập tức trở nên tức giận. Cái tên rác rưởi thậm chí còn không có phẩm cấp, vậy mà lại dọa bọn họ sợ hãi mà đã trì hoãn ở đây lâu như vậy!
“Cút ra xa một chút!”
Hắn lười để ý đến Trương Vinh Phương, nhanh chóng bước nhanh về hướng đã xác định trước đó để bỏ chạy.
Trần Vô Ưu cũng thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Trương Vinh Phương, rồi xông lên phía trước đi theo Tiêu Đằng.
Hắn ta không quên chính mình đang chạy trối chết, lỡ như các quan binh phía sau đuổi kịp...
Lần này đã thiết kế bố cục, nhưng lại bị cái tên già mà không chịu chết trong Giám sát viện kia làm đảo loạn. Bây giờ dã tràng xe cát, xem ra chỉ có thể quay trở về trước rồi bàn bạc kỹ càng hơn.
Nhẫn nại chịu đựng áp lực rất lâu vì mưu kế, nhưng cuối cùng vẫn bị hủy hoại chỉ trong gang tấc, loại bực bội này khiến Trần Vô Ưu càng nghĩ càng giận.
Lúc đi ngang qua Trương Vinh Phương, hắn ta bỗng nhiên nổi lòng xấu.
Tại sao bây giờ hắn ta phải liều chết tìm cách chạy trốn, trong khi tên rác rưởi trước mặt hắn ta này lại không có việc gì.
Tại sao?
Tên tiểu tử rác rưởi này, nhìn thật khó chịu, cứ giết quách nó đi!
Xoẹt một tiếng, Trần Vô Ưu đột nhiên đánh vào sau đầu Trương Vinh Phương.
Ra tay sau lưng, tốc độ của hắn ta rất nhanh, lần này hắn ta thực sự nhắm đến việc giết người.
Phốc!
Chỉ là sắc mặt của Trần Vô Ưu cứng đờ. Cánh tay đang đánh của hắn ta treo lơ lửng trên không trung, chỉ cách đầu của Trương Vinh Phương một bàn tay.
Nhưng khoảng cách một bàn tay này, hắn ta không thể nào vượt qua.
Trên phần bụng mềm mại, tay của Trương Vinh Phương đã đi trước hắn ta một bước đánh trúng mục tiêu.
Lòng bàn tay hiện hình đao, đâm sâu vào phần bụng rồi rút ra ngoài.
Xoẹt một tiếng.
Trần Vô Ưu lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, nội tạng trong bụng bị kéo ra ngoài, kéo xuống đất.
Sắc mặt của hắn ta cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch.
“Ngươi…!” Hắn ta không thể tin chỉ vào Trương Vinh Phương, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, tức giận, đau đớn và không cam lòng.
“Xin lỗi nhé, Nhị sư huynh.” Trương Vinh Phương thành khẩn nói: “Thực lực của ngươi quá mạnh, ta sợ không thể đánh lại ngươi, cho nên ta chỉ có thể dùng hạ sách này.”
Lời còn chưa dứt, bóng người hắn đã vọt tới trước, đấm vào trán Trần Vô Ưu.
Oành!
Trần Vô Ưu ngửa đầu ra sau. Một tiếng răng rắc vang lên, xương cổ của hắn ta đã bị đánh gãy ra sau, chết ngay tại chỗ.
Không dừng lại, Trương Vinh Phương quay người lao về phía Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng đã chạy được một khoảng cách khá xa, bị động tĩnh phía sau làm cho kinh sợ, quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh này.
Hắn trợn mắt há hốc mồm, phát hiện Trương Vinh Phương đang đuổi theo mình, trong lòng không khỏi kinh hãi.