Chương 86: [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Lảo đảo

Phiên bản dịch 4652 chữ

Nhưng sự tự tin của nhị phẩm đã khiến hắn gầm khẽ một tiếng, toàn lực đánh một chiêu Sơn Trung Lạc Trạch về phía Trương Vinh Phương.

“Chết đi cho ta!”

Gương mặt Trương Vinh Phương không biểu tình, dưới chân dùng Long Xà Đề Túng thuật xoay người một cái, mạo hiểm tránh thoát cú đấm này.

Bộ pháp của hai người chênh lệch quá lớn.

Cả người hắn giống như một con trăn lớn, trong nháy mắt đã xoay người đi đến bên cạnh Tiêu Đằng.

‘Nhạc Hình Phù.’

Hắn mở rộng hai cánh tay, cơ bắp nhúc nhích vặn vẹo, giống như con trăn khổng lồ mọc thêm hai cánh.

‘Trọng Sơn!’

Đôi cánh rơi xuống như một cái kéo khổng lồ.

Uỳnh!

Tiêu Đằng giơ cánh tay phải lên, cố gắng đỡ đòn này.

Nhưng sức mạnh khổng lồ nện xuống làm cho sắc mặt hắn đỏ bừng.

“Ngươi...!” Đồng tử của hắn giãn ra, đầu óc gần như choáng váng.

Hắn hoàn toàn không ngờ Trương Vinh Phương căn bản không phải là tu vi Rèn Gân, uy lực của đòn này còn mạnh hơn cả nhị phẩm của hắn.

Cánh tay phải mà hắn nghĩ rằng mình có thể đỡ được đã bị đòn đánh này đẩy ra.

Hai tay Trương Vinh Phương đánh thẳng tới, hung hăng chém vào cổ Tiêu Đằng.

Răng rắc.

Tiêu Đằng cứng đờ đứng tại chỗ, ánh mắt chậm rãi trở nên ảm đạm.

Hắn cố gắng hít thở, cố gắng hít lấy một chút dưỡng khí mới từ thế giới bên ngoài.

Nhưng về cơ bản cổ đã bị gãy, thậm chí khí quản cũng co cụm lại cùng với phần xương cổ bị gãy.

“Ta… đang… nằm mơ sao?”

Phốc rầm, Tiêu Đằng ngửa đầu ngã xuống đất, dần dần mất sự sống.

Thanh Hòa Cung.

Bên trong phòng Tuần Chiếu.

Trần Trí Hàm nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên đạo bào, gỡ một thanh trường kiếm mà mình thích nhất từ trên giá gỗ trước mặt xuống.

Lão nhẹ nhàng rút lưỡi kiếm ra, trên thân kiếm còn khắc vân văn dày đặc.

Lão thở dài một tiếng.

Thanh kiếm này còn là do Tiêu Dung năm đó đích thân tặng cho lão, hôm nay lão cũng muốn động tay đưa bạn già một đoạn đường.

“Mọi chuyện trên thế gian có nhiều chỗ thân bất do kỷ...”

“Không xong rồi! Sư phụ!” đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng đệ tử quát to dồn dập.

“Chuyện gì?” Trần Trí Hàm không vui nói. Lão ghét nhất lúc mình đang nghỉ ngơi suy tư lại bị người khác quấy rầy.

Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của lão.

“Giám sát viện cũng mang theo một đám người xuống núi, hơn nữa, mới vừa rồi có nội tuyến đưa tin trở lại, còn có quan binh mà bách hộ sở huyện Hoa Tân thường lui tới! Sợ rằng cũng là đi tới chỗ Vô Ưu sư huynh đấy!” giọng điệu đồ đệ dồn dập giải thích.

“Bách hộ sở... Trần Đàm sao...?” Sắc mặt Trần Trí Hàm khẽ biến. Nếu như chỉ riêng là Giám sát viện còn có thể xử lý ứng phó, nhưng Trần Đàm tự mình xuất động, thì tính chất đã hoàn toàn khác rồi.

Có nghĩa là hắn ta đã nắm giữ chứng cớ chính xác. Nếu không Thanh Hòa Cung là một phần của Đại Đạo Giáo, thuộc về quản hạt của Tập Hiền viện, còn chưa tới phiên chỗ hắn ta đóng quân xử lí.

Trầm ngâm trong chốc lát, lão lại cho trường kiếm vào bao lần nữa.

“Thu dọn đồ đạc, theo ta xuống núi!”

“Sư phụ, chúng ta đi sao?”

“Xuống núi điều tra tình hình trước rồi nói sau.” Trong lòng Trần Trí Hàm mơ hồ có cảm giác không ổn.

Kết cục cuối cùng của nhi tử, lão cũng đã biết ít nhiều một chút, lão cũng chấp nhận đối với thiết kế của bạn già Tiêu Dung.

Bởi vì tất cả tinh lực chủ yếu của lão đều đặt ở việc cạnh tranh vị trí cung chủ, không rảnh để ý tới.

Hơn nữa, lão cũng bố trí không ít nhân thủ nội tuyến ở bên trong Thanh Hòa Cung, lôi kéo không ít thủ hạ thân tín.

Cho dù nhi tử đã thất thủ, lão cũng có thể làm thằn lằn gãy đuôi, không dính líu tới mình.

Nhưng...

Chung quy đó cũng là con mình...

Thu dọn đồ đạc đơn giản, Trần Trí Hàm mang theo một đội nhân mã Tuần Chiếu, nhanh chóng xuống núi, chạy tới hướng lúc trước ống pháo đưa tin nổ tung.

Chẳng qua là còn chưa đi được nửa đường.

Ở bên trong một chỗ sườn dốc đất rừng, lão chợt dừng bước...

Trên sườn dốc, hai cỗ thi thể có cổ vặn vẹo gãy lìa, hiện lên rõ ràng ngay trước mắt lão.

Ánh sáng buổi sáng xuyên thẳng qua nhánh cây, nó bị chia thành vô số mảnh nhỏ, đáp xuống trên cỏ, trên tảng đá, cùng với trên hai cỗ thi thể đã sớm không còn hơi thở.

Thi thể cứ như là nhánh cây tùy ý có thể tìm được trong rừng rậm, lá rách, xương cốt động vật, đang bị hai con sói hoang thoạt nhìn đen đúa gặm như thức ăn.

Thân thể Trần Trí Hàm lảo đảo, vành mắt khẽ đỏ lên, trong con mắt toát ra một tia thống khổ.

Lão chậm rãi đi tới, nhích tới gần cách chừng mười thước, đột nhiên cả người vọt tới trước, ngay trong thời gian cực ngắn đã hạ một đấm một chưởng nặng nề từ trên hướng xuống trên phần lưng của con sói hoang.

Phốc.

Con sói hoang kia bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không còn kịp phòng bị nữa, lão dễ dàng bẻ gãy lưng của nó, rồi nó ngã xuống đất không dậy nổi.

Bạn đang đọc [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta của Cổn Khai

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    403

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!