Một con sói khác bị màn kia dọa cho sợ đến bỏ chạy, nháy mắt chui vào trong rừng không còn tàn ảnh.
Trần Trí Hàm đi tới bên cạnh thi thể nhi tử Trần Vô Ưu.
Lão vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên vết thương trí mạng ở cổ của nhi tử, đúng là phong cách của đối thủ.
“Sư phụ... bây giờ chúng ta...” mấy tên đệ tử phía sau nơm nớp lo sợ hỏi.
“Mang theo thi thể, đi vào trong huyện. Sẽ có người báo thù giúp chúng ta.” Giọng nói của Trần Trí Hàm trầm thấp.
Đến lúc này, làm sao mà lão còn chưa đoán ra, thế lực của mình ở Thanh Hòa Cung đã mất đại thế.
Nhi tử bỏ mình, Đường Sa của Giám sát viện dẫn đội xuống núi, còn có nội tuyến cho bách hộ sở mang binh đến đây...
Tất cả những điều này cũng đủ để chứng minh.
Lão đầu tử Đường Sa kia hoàn toàn lật bàn rồi.
Cục diện Thanh Hòa Cung bên này, bị bắt ngay tại chỗ, gia hỏa Trần bách hộ vẫn luôn trung lập, lại lựa chọn ủng hộ Đường Sa.
Vị trí cung chủ ngày sau không đến lượt lão tiếp tục tranh đoạt nữa… Đã như vậy, lão ở lại hay không ở lại cũng không ý nghĩa gì nữa.
“Đi!” Trần Trí Hàm quyết định thật nhanh, ôm lấy thi thể, nhanh chóng chạy xuống hướng phía dưới núi.
Địa bàn bên này đã thua, chỗ thê tử trong huyện bên kia còn có nơi xoay người! Đến lúc đó... Phần mối thù giết con này....
*
*
*
“Mau cứu người!” Trương Vinh Phương ôm Triệu Đại Thông mà thở hồng hộc, vọt vào Đan phòng.
Hai tiểu đạo tạp dịch Đan phòng thấy thế thì không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên nhận lấy Triệu Đại Thông.
Hai người cẩn thận đưa người vào bên trong đặt lên bàn khám và chữa bệnh, hạ màn cửa xuống, dùng khôn đạo Đan phòng tiến hành cứu trị.
Trương Vinh Phương thì đứng ở ngoài cửa, thở ra một hơi thật dài.
Người thì hắn đã cứu trở về rồi, rốt cuộc Triệu Đại Thông sư tỷ có thể gắng gượng qua cửa ải này hay không, sẽ phải xem ý trời...
Hắn cũng không ngờ, mình mới đi, Trần Vô Ưu đã chọn xuống tay, hơn nữa Tiêu Đằng lại cấu kết với người ở bên Trần Vô Ưu.
Nếu không phải lần này trên nửa đường hắn ta yếu thế mà đánh lén, thì giao thủ chính diện, Trương Vinh Phương tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của hai người họ.
Trương Vinh Phương ở ngoài cửa đan phòng, tìm băng đá ngồi xuống, hắn vén tay áo lên, vị trí cẳng tay trên hai cánh tay, có hai đường sưng rõ ràng.
Đó là vết thương để lại khi hắn mạnh mẽ đụng vỡ chiêu số của Tiêu Đằng.
'Nói cho cùng, mặc dù ta luyện Nhạc Hình Phù đến cực hạn, nhưng tố chất thân thể của bản thân cũng không thể sử dụng Trọng Sơn hoàn mỹ.
Sát chiêu cực hạn không chỉ làm kẻ địch tổn thương khổng lồ, mà tác dụng phản lực lên bản thân mình cũng không hề nhỏ. Tất phải dùng cẩn thận.'
Trương Vinh Phương ngồi ở trên ghế đá, nhìn chỗ cách đó không xa, nhìn vào khách hành hương lui tới đại lộ trên Huyền Tâm điện, trong lòng từ từ an bình lại.
Cho dù như thế nào, hắn cũng đã tận lực.
Chưa đợi được bao lâu, tiểu đạo sĩ trong đan phòng đi ra ngoài, nhỏ giọng nói mấy câu với hắn.
Sắc mặt Trương Vinh Phương đang căng thẳng cũng hòa hoãn lại.
Sư tỷ Triệu Đại Thông không nguy hiểm tính mạng, chẳng qua là mất máu nhiều, những vết thương quá nhiều, cần tĩnh dưỡng.
Vết thương khác cũng phải lo lắng về việc mưng bệnh mủ. Nhưng những điều đó có thể suy nghĩ sau.
Bây giờ tạm thời không thành vấn đề.
“Vậy hôm nay sư tỷ như thế nào? Có thể có tỉnh lại hay không?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Bây giờ Triệu sư tỷ còn ở đang rơi vào hôn mê, nếu thuận lợi thì, sợ rằng cần phải nghỉ ngơi mấy canh giờ mới có thể tỉnh lại. Chúng ta đã cho nàng dùng thuốc chữa nội thương, kim sang dược.” tiểu đạo sĩ nhỏ giọng trả lời.
“Vậy thì tốt...” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Vinh Phương sư đệ!” đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng gọi.
Là Trương Tân Thái.
Trên gương mặt hắn có thêm một miệng máu nhợt nhạt, áo bào coi như vẫn còn nguyên vẹn, ống tay áo bên cánh tay phải bị rách ra một lỗ rất to.
“Tân Thái sư huynh.” Trong lòng Trương Vinh Phương vừa động, nhanh chóng nghênh đón.
“Ngươi có biết mới vừa rồi ta đi đâu không? Làm cái gì?” mặt mũi Trương Tân Thái nghiêm nghị.
“Kính xin sư huynh giải thích nghi hoặc.” Trương Vinh Phương ôm quyền thi lễ.
Lập tức, Trương Tân Thái nói cho hắn biết một năm một mười tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, cái chết của Tiêu Dung, Tiêu Thanh Anh bị trói, Trần Vô Ưu mất tích, Tiêu Đằng đâm Tiêu Dung, một loạt biến chuyển từng chút một.
Trương Vinh Phương nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, sau khi nghe xong, trong lòng hắn trừ im lặng, nghĩ đến mà sợ ra, còn có không biết nên đánh giá cha con Tiêu Dung như thế nào.
“Thế Tiêu sư tỷ... Sau này sẽ như thế nào?”
Trương Tân Thái nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cha nàng còn có vài người bạn tốt ở đạo cung, sau này cung chủ tiền nhiệm của Giám sát viện, cũng sẽ trông nom đôi chút. Nhưng...”
Trương Vinh Phương cũng hiểu rõ, Tiêu Thanh Anh của hôm nay, phụ thân chết rồi, bị người mình thương nhất hại chết.