Bất tri bất giác, Trương Vinh Phương đã tới đây được một năm rồi...
Trong một năm, chuyện phụ tử Tiêu Dung, khiến cho hắn hoảng hốt nhận thức được thế giới này rất tàn khốc.
Có nhiều khi, không phải là ngươi muốn an phận ở một góc, là có thể bình an vô sự mãi.
“Nghĩ gì thế?” Trương Tân Thái nhìn cảm xúc Trương Vinh Phương có phần trùng xuống, duỗi tay vỗ vỗ bả vai hắn.
“Năm nay ngươi mười bảy nhỉ?”
“Ừ... Mười bảy rồi.”
“Sau này có suy nghĩ gì không, ở lại Thanh Hòa Cung? Làm võ tu cả đời?” Trương Tân Thái hỏi.
“Không biết… Còn chưa nghĩ ra.” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu.
“Không phải là ngươi còn một tỷ tỷ sao?”
“Đúng vậy...Khoảng cách rất xa, người đang ở Đại Đô.”
“Lấy tư chất của ngươi, thêm chút sức, nói không chừng có thể đi nhậm chức ở Tập Hiền viện, Tập Hiền viện ở Đại Đô, không phải đến lúc đó ngươi cũng có thể đi tìm tỷ ngươi rồi?” Trương Tân Thái cười nói.
“Tạ ơn cát ngôn của ngươi rồi.” Trương Vinh Phương cười theo.
“Thế sư huynh ngươi có tính toán gì không?” hắn theo đó hỏi.
“Qua lần này hẳn là ta sẽ thành thân.” Trên khóe miệng của Trương Tân Thái nhếch lên, nét mặt có hơi không dừng được.
“Thành thân!” Trương Vinh Phương trừng mắt nhìn.
“Đúng vậy.” Trương Tân Thái cười nói: “Chị dâu ngươi là người trong huyện Hoa Tân, thường xuyên đi theo mẫu thân tới chỗ chúng ta thỉnh cầu dâng hương. Thường xuyên qua lại, số lần nhiều, nên quen.”
“Chuyện tốt…” Trương Vinh Phương cao hứng thay hắn nói.
“Đúng vậy, đến lúc đó ngươi nên giúp đỡ ta.”
“Nhất định!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười không nhịn được của sư huynh, ngược lại Trương Vinh Phương càng thêm mờ mịt rồi.
Bước đầu hôm nay đã bảo đảm an toàn, rốt cuộc sau này hắn muốn như thế nào, cũng vẫn chỉ là một khoảng không.
“Sư huynh, ngươi nói ta vẫn cứ luyện võ, thì có thể đi tới trình độ nào?”
“Vẫn luyện võ... Lấy tư chất của ngươi, tốn chừng mười năm, hẳn là có thể luyện phù điển đến tam phẩm. Nhưng sau tam phẩm sẽ cực kỳ khó khăn.” Trương Tân Thái trả lời.
“Tam phẩm? Tại sao?” Trương Vinh Phương không giải thích được.
“Trong võ học bổn môn, tam phẩm đến tứ phẩm là một cánh cửa, cần chịu khổ gân cốt. Thời gian ngươi tập võ quá muộn, gân cốt có phần định hình rồi. Muốn nhảy qua tam phẩm có chút khó khăn.”
Trương Tân Thái vừa chuyển câu chuyện.
“Chẳng qua tam phẩm cũng rất lợi hại rồi, cả Thanh Hòa Cung chúng ta, tam phẩm và người ở trên đó cũng chỉ có mấy người. Phần lớn là nhị phẩm nhất phẩm, còn có hạng người đẳng cấp thấp.
Chờ ngươi luyện đến Tam phẩm, đi tới triều đình tạm giữ chức gì, ăn bổng lộc, lại có thể nhậm chức bên trong Giáo. Có thể nói là tương đối thoải mái.”
“Định hình sao? Thế sư huynh ngươi thì sao? Ngươi còn trẻ, cũng không thể tiếp tục đi lên sao?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Tại sao ta lại muốn tiếp tục đi lên? Hơn mười năm, mỗi ngày như một ngày, mỗi ngày khổ luyện võ công, bây giờ thật vất vả mới có thể tự mình quyết định cuộc sống, không hưởng thụ đời người cho tốt, ném thời gian hơn nửa đời người vào võ công, ta luyện võ là vì cái gì?” Trương Tân Thái hỏi ngược lại.
Trương Vinh Phương im lặng.
“Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều, con đường võ công, chỉ cần đủ là tốt rồi, càng đi về phía sau, tinh lực và thời gian ngươi tổn hao càng nhiều, nhưng nhận được càng ít.
Mặt khác, ngươi cũng được chia đến nhiệm vụ thay phiên sao? Là tuần tra hay là đi huyện thành?”
“Đi huyện thành.”
“Thế nhớ phải giúp ta mang phong thư cho chị dâu ngươi.”
“Không thành vấn đề. Chỗ ở của chị dâu ở đâu? Tên gì?”
“Tên là Dương Hồng Diễm. Chỗ ở một lát ta viết ở trên thư.”
*
*
*
Huyện Hoa Tân, Mễ Bang.
Trên đường ăn chơi nhất huyện thành phồn hoa, trong tửu lâu Tứ Hải ăn uống mắc nhất đắt tiền nhất, địa thế mặt đường không chỗ nào hơn được.
Lúc này tầng cao nhất trong tửu lâu Tứ Hải, cả tầng lầu trống không, trên từng cái bàn nước sơn đỏ không có nhiều người ngồi.
Từng người mặc áo da tơ lụa trong thành mễ thương, mang theo tay chân của mình phân tán mà đứng.
Tầm mắt mọi người cũng rơi vào người một nữ tử ngồi ở chỗ cao hơn.
Da nữ tử trắng nõn, đầu tóc hoa râm, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn, rõ ràng tuổi không còn trẻ.
Một thân áo khoác hỏa thử bọc tất cả tư thái của nàng đến cực kỳ chặt chẽ.
“Rét tháng ba tới, thể cốt yếu hơn rồi, đúng là có hơi không chịu được.”
Nữ tử cúi đầu nhẹ ho khan mấy tiếng.
“Mọi người đều biết, nhi tử của Thiệu Toàn Hộ ta chết rồi. Đến bây giờ còn không biết là chết như thế nào.”
Nàng dừng một chút.
“Phu quân ta trở lại từ Thanh Hòa Cung, cả ngày nghĩ tới chuyện này, trà không nhớ cơm không muốn, người cũng gầy đến sắp ngã bệnh.
Ta đã không còn nhi tử, nhi tử dính líu sơn phỉ, nếu chuyện này có bằng chứng, ta nhận.
Nhưng nếu ngay cả phu quân cũng gặp chuyện không may, đây là... Khụ khụ... Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt đúng không?
Thanh Hòa Cung bọn họ cứ ác độc như vậy? Nhất định phải đưa Mễ Bang ta vào chỗ chết?