Đường Sa hắn võ công cao cường, nếu thực sự làm như thế, ta là một người phụ nữ của gia đình, nên làm thế nào cho phải?”
“Bang chủ, Thanh Hòa Cung cũng là sức lực của ba người thực lực mạnh Đường Sa, Trần Hạc Thu, Trương Hiên. Những người còn lại chỉ thường thôi. Nếu như muốn đối phó, chúng ta có thể lôi kéo Hắc Quyền Môn cùng nhau động thủ.”
Một tráng hán trên cổ xăm hình xăm chim ưng màu đen, trong tay cầm hai thiết đảm trầm giọng nói.
“Mặc dù trong toàn bộ giang hồ, Thanh Hòa Cung cũng không được coi vào đâu, chỉ là môn phái tam lưu.
Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển dùng để dưỡng sinh còn tạm được, thật sự muốn đánh thì cũng chỉ có như vậy.
Nhưng, trăm dặm xung quanh ở nơi này, lực ảnh hưởng của Thanh Hòa Cung lên quan phủ cũng không nhỏ.” một hán tử da ngăm đen khác trầm giọng nói.
“Đây không phải là điều bình thường, trước đó vài ngày ta còn tới Thanh Hòa Cung, lão đạo văn tu bên trong thảo luận thuật trường sinh. Dạo này có ai có chút tiền mà không muốn sống lâu chút?”
Lão bà đầu tóc bạc trắng cầm quải trượng hắc mộc cười quái dị nói.
“Thật ra thì...” Thiệu Toàn Hộ khoác áo khoác hỏa thử vừa lên tiếng.
“Lúc ấy Đường Sa cũng không đuổi tận giết tuyệt, hắn cố ý để lại đường sống, thả cho con ta một con ngựa.
Điểm này, ta đã tra rõ rồi. Chỉ là bỗng nhiên con của ta bỏ mình ở trên đường trở về. Lúc chết vết thương trên người chính là dấu vết của chiêu số Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển.
Hơn nữa còn là dấu vết của Phá Hạn bí kỹ, Trọng Sơn.”
“Trọng Sơn... Cả Thanh Hòa Cung, người có thể thông hiểu đạo lí, lĩnh ngộ phù pháp cực hạn, ngộ ra Trọng Sơn, cũng chỉ có ba người...” tráng hán hình xăm nắm thiết đảm cau mày nói.
“Một là Trần Hạc Thu, nhưng hắn tuổi đã cao, thân là cung chủ, không thể nào ra tay vì chút chuyện này. Hơn nữa không cần thiết vì đối phó một cái tiểu bối mà để lại dấu vết rõ ràng như vậy.
Người thứ hai, Trương Hiên, hai mươi năm trước lăn lộn tạo danh tiếng ở bên ngoài, sau lại chẳng biết tại sao lại mai danh ẩn tích.
Người thứ ba chính là Đường Sa, không còn gì nghi ngờ nữa, Đường Sa có hiềm nghi lớn nhất.”
“Cũng không phải là Đường Sa, lúc ấy hắn và Trần Bách Hộ đi cùng nhau, cũng không thiếu nhân chứng thấy hắn ở chỗ đó.” Thiệu Toàn Hộ chậm rãi lắc đầu.
“Vậy là nói... Trương Hiên?” Ánh mắt tráng hán thiết đảm lạnh lẽo.
“Có khả năng còn có người thứ tư lĩnh ngộ Trọng Sơn không?” có người lên tiếng.
“Không thể nào. Cơ sở lĩnh ngộ bí kỹ Trọng Sơn, là thông thạo bách luyện Nhạc Hình Phù đến mức tận cùng, sau còn phải đánh bại một lần Cực Hạn, mới có thể ngộ ra ảo diệu trong chỗ sâu nhất. Điểm này ngay cả phu quân ta cũng không làm được.” Thiệu Toàn Hộ bác bỏ nói.
Phu quân nàng chính là Trần Trí Hàm – cha của Trần Vô Ưu, cũng là phòng chủ phòng Tuần Chiếu Thanh Hòa Cung, cao thủ ngũ phẩm chân chính.
Ngay cả hắn cũng không làm được, có thể thấy một chiêu Trọng Sơn này khó khăn như thế nào.
“Phu quân có đề cập tới, bí kỹ Trọng Sơn, nếu không có bản lĩnh Nhạc Hình Phù ba mươi năm trở lên, thì đừng nghĩ mò tới một chút da lông.
Như thế xem ra, khả năng cao nhất đúng là Trương Hiên rồi.” Mặt mũi Thiệu Toàn Hộ càng trở nên âm trầm.
“Ngũ phẩm, thật không tưởng tượng được... Nếu Trương Hiên dám giết con ta không kiêng nể gì như thế. Vậy thì mọi người cũng không cần cố kỵ cái gì.”
Nàng cúi đầu ho khan mấy tiếng lần nữa, trên chiếc khăn tay che miệng mơ hồ hiện lên vết máu.
“Lão Đinh. Ngươi thiếu con ta một mạng, bây giờ, có thể trả...”
Thiết đảm trong tay tráng hán xăm ưng dừng lại một chút, ném cho đám tay chân phía sau.
“Bang chủ xin cứ nói.”
“Con ruột của Trương Hiên là Trương Tân Thái, có một người yêu ở trong thành, đoán chừng ít ngày nữa sắp sửa đính hôn lập gia đình.
Đến lúc đó lão đầu tử Trương Hiên nhất định sẽ tới, ta muốn hắn phải hôn lễ biến thành tang lễ!”
Trong nháy mắt vẻ suy yếu trong mắt Thiệu Toàn Hộ trở nên tối tăm thấu xương.
“Được!” tráng hán xăm ưng nhếch miệng cười. “Đã sớm muốn giao thủ với thứ lỗ mũi trâu như Thanh Hòa Cung. Để xem là phù điển rách nát của hắn mạnh, hay là huyền sa chưởng Mễ Bang ta lợi hại.”
“Cẩn thận chút, suy cho cùng hắn đã tu Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển đến ngũ phẩm, thật sự xét theo như cảnh giới, ngươi còn kém hắn một bậc.” Thiệu Toàn Hộ nhẹ giọng nói.
“Trước cứ bắt lấy nhi tử của hắn rồi hãy nói.” tráng hán xăm ưng từ chối cho ý kiến.
Chẳng qua phẩm cấp là Phá Hạn mấy lần mà thôi, quyết định thắng bại còn có bản thân võ công mạnh hay yếu, khác biệt ở từng người.
Con sóc đột phá một lần cực hạn, và con hổ đột phá một lần cực hạn, hai con đều là nhất phẩm, nhưng có thể nói hai con mạnh như nhau à?
“Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển dùng để trị bệnh cứu người, hiệu quả cũng không tệ lắm. Về phần so tài trên giang hồ...”