Lão bà cầm quải trượng hắc mộc nhẹ giọng nói. “Đến lúc đó chỗ bên ta phái một đội thiết nô đi qua, cộng thêm Trần đạo trưởng, thế là đủ.”
Thiết nô là chỉ hắc nhân thân thể cường tráng, mà cũng luyện công phu Huyền Thiết Chưởng thô thiển, mặc trang bị da dày cách chế thành nguyên bộ, ngay cả cao thủ nhập phẩm tầm thường cũng khó có thể đánh tan trong một thời gian ngắn.
*
*
*
Sâu trong núi rừng Hồng Sơn.
Một nam tử mặc đạo y gọn gàng, nhanh chóng qua lại tập luyện bộ pháp ở đất rừng.
Gió nhẹ thổi qua, lá rụng bay tán loạn.
Bầy chim bay lên trời, bay quanh chỗ đó, phát ra tiếng kêu the thé.
Sắc trời dần dần muộn hơn, tầng mây bắt đầu tích dày lên.
Bỗng nhiên, nam tử đang đi tới nửa bộ pháp, chợt dừng bước chân lại, mặt lộ vẻ vui mừng.
“Xong rồi!”
Trương Vinh Phương thở dài một hơi, dưới chân đạp bay lá rụng.
Hơn một tháng rồi, rốt cuộc....
Hắn nhìn chăm chú vào phạm vi phía dưới thanh thuộc tính, rốt cuộc trong đó, phía sau kỹ năng có thêm một kỹ năng mới.
Triều Khí phù.
Ngay mới vừa rồi.
Hắn còn chưa luyện xong bộ pháp Triều Khí phù lần thứ ba mươi, đã thấy chữ viết trong thanh thuộc tính hiện lên mơ hồ.
Lúc này thuộc tính của hắn, trải qua hơn một tháng tích lũy, đã biến thành.
'Trương Vinh Phương —— sinh mệnh 16-16.
Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển - Nhạc Hình Phù (Phá Hạn) (Phá Hạn kỹ: Trọng Sơn),
Quan Hư Công (tầng tinh khiếu thứ nhất).
Long Xà Đề Túng Thuật (Nắm Giữ).
Triều Khí phù (Nhập Môn).
Thuộc tính có thể dùng: 4.'
Trong thời gian gần đây, sinh mệnh tăng lên một chút, toàn bộ đều là do mình luyện ra được.
Mà bốn thuộc tính thông qua uống thuốc bổ huyết mới lấy được, cũng không dùng toàn bộ.
Uống hơn phân nửa dược liệu rồi, điểm thuộc tính cũng tích lũy được vài điểm, nhưng Triều Khí phù vẫn chậm chạp không Nhập Môn.
Khiến cho hắn cũng có chút nôn nóng.
Cho tới bây giờ.
Nhìn nơi thanh thuộc tính hiện lên chữ Triều Khí phù rõ ràng.
Một tảng đá lớn trong lòng Trương Vinh Phương hoàn toàn rơi xuống.
“Lát nữa trở về phòng, lần này ta dồn hết điểm thuộc tính vào Triều Khí phù!”
Trong lòng hắn đầy mong đợi, thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy về hướng Thanh Hòa Cung.
Sắc trời lờ mờ.
Khu vực phòng đệ tử phía sau Thanh Hòa Cung, trong dãy gian phòng thuộc về đệ tử tu hành.
Trương Vinh Phương cẩn thận dùng ngòi châm lửa thắp ngọn đèn cho sáng lên.
Bấc đèn khẽ nổ lách tách, có vẻ là dính vào một chút nước.
Hắn bưng ngọn đèn lên, đặt trên bệ cửa sổ cao hơn một chút.
Đèn là loại đèn cạn dầu đặc biệt.
Trên có một vòng thiết kế đặc biệt, có thể châm nước, để cho thắp dầu chảy ra chậm một chút.
Nhìn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, Trương Vinh Phương cảm thán trong lòng.
'Trước kia thường nghe người ta nói, cái gì mà người khác không phải là đèn đã cạn dầu gì đó, bây giờ thật sự thấy loại đèn này... Mới biết được cuộc sống bất đắc dĩ.'
Mỗi tháng đệ tử tu hành trong Thanh Hòa Cung có thể lĩnh được tiền dầu thắp cố định, bình thường chia đều ra, mỗi ngày khoảng chừng là năm văn.
Dựa theo so sánh của Trương Vinh Phương trong khoảng thời gian này, đại khái sức mua tương đương với năm mao tiền đời trước.
Hắn ngửi mùi dầu cây trẩu phiêu tán trong không khí, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đối diện với nóc nhà, chỗ đó có một mảnh nhỏ màu đen.
Là chỗ bị ngọn đèn hun đen.
Ánh đèn nhỏ giống như cây đậu này, phát sáng đến chín giờ rưỡi tối, từ bảy giờ trời đã tối, đến chín giờ rưỡi, hai giờ mỗi ngày là có thể đốt rụi năm mao tiền trợ cấp.
“Mấu chốt là hại mắt, chút ánh sáng mà dùng lâu như vậy, sau này nhất định sẽ cận thị... Điều kiện này hơi gian khổ một chút.”
Trương Vinh Phương thở dài.
Hắn bưng một chậu nước, nước lạnh này là để lau trên dưới người mình.
Đầu tóc đã năm ngày chưa gội, có thể ngửi thấy một chút mùi thiu.
Dù sao cũng là người ngày ngày rèn luyện cường độ cao. Lượng mồ hôi ra rất lớn
Trương Vinh Phương cũng có phần ghét bỏ mình, nhưng mà vẫn nhịn.
Ngày mai hắn cũng có thể đi vào trong huyện, đến lúc đó nhận được tiền tài trên người, là có thể vừa lúc dùng tới.
Cái khác không nói, cải thiện đời sống thì vẫn không thành vấn đề.
Bây giờ tiền của hắn cũng tiêu phí ở việc mua thuốc.
Cuối cùng lau xong cánh tay, Trương Vinh Phương mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ thổi vào một chút gió mát.
Vị lạnh của mùa xuân chảy ngược vào, khiến cho hắn không khỏi khẽ run.
Đợi hơn mười phút đồng hồ, sau khi không khí đã đổi xong, hắn mới đóng cửa sổ, nằm thẳng người trong một tấm chiếu trải trên mặt đất.
Từ lần trước thêm điểm thuộc tính vào kỹ năng thì thân thể ra rất nhiều mồ hôi, ướt đẫm cả đệm chăn. Sau khi trải qua cuộc sống mấy ngày không có chăn đệm gian khổ, Trương Vinh Phương nhớ kỹ, nhất định không được luyện công ở trên giường.
Nằm thẳng, ngửa đầu, nhìn xà nhà và nóc nhà bằng phẳng trên đầu.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, đợi toàn thân bình tĩnh lại mới giơ tay lên, tầm mắt tập trung ở trên tay mình.