“Hàn Âm Sương độc có thể đóng băng đan điền, sau đó ăn mòn kinh mạch, đợi sau khi toàn bộ thập nhị chính kinh và bát mạch kỳ kinh đều bị nhiễm độc, tay chân hắn sẽ tê liệt, cơ bắp cứng nhắc, ngay cả hầu kết cũng không thể nhúc nhích, muốn nói cũng không nói được.” Không đợi Viên Minh nói gì, Ba Đã đã bước ra với vẻ tự đắc.
“Lại là ngươi, tên hỗn…”
Viên Minh còn chưa nói xong một câu, hầu kết đột nhiên nghẹn lại, không cách nào phát ra tiếng, cánh tay đang nâng lên chợt cứng ngắc, nổi đầy gân xanh, hiển nhiên độc tính đã xâm thực kinh mạch.
Giờ phút này, Viên Minh trong lòng có chút hối hận, tự trách mình nóng lòng cứu người mà buông lỏng cảnh giác, thế mà không phát giác đám gia hỏa này đến từ lúc nào.
Ba Đạt thấy hắn không thể động đậy, bèn cầm một cây đao nhọn, quay đầu nhìn về phía Khôn Đồ, hỏi ý kiến:
“Ta trước cắt gân chân, gân tay rồi đâm xuyên xương tỳ bà của hắn, để lại cho hắn một hơi, các ngươi từ từ hành hạ, có được không?”
“Được, hắn giết người của Thú Nô đường, Tam động chủ cũng không bao che được, chúng ta không cần lén lút giết người, dẫn hắn về giao cho tông môn, nói không chừng còn có thể được thêm chỗ tốt.” Khôn Đồ gật đầu, cười đáp.
Khi Ba Đạt quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt y đã tắt, không còn thấy bộ dạng vô hại kia nữa, thay vào đó là vẻ oán độc thống hận:
“Họ Viên, nếu không phải ngươi giữa đường nhúng tay khiến ta lỡ mất cơ hội, Trần Uyển đã sớm bị ta dùng thuốc khống chế, trở thành nô lệ của ta. Bây giờ nàng thành đệ tử nội môn, ta không còn cơ hội xơ múi gì, hết thảy chuyện này đều là lỗi của ngươi.” Ba Đạt bước từng bước về phía Viên Minh, miệng không ngừng mạnh mẽ lên án “tội ác” của hắn.
Viên Minh gắng gượng nhúc nhích hầu kết, tựa như muốn nói gì đó, nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra được âm thanh nào.
“Ngươi, thật đáng chết.” Ba Đạt bước đến bên cạnh hắn, cúi người xuống mắng.
Ngay khi khoảng cách giữa hai người được kéo lại đủ gần, Ba Đạt chợt nghe một tiếng thở dài: “Ài, ta định diệt Khôn Đồ trước, kém nhất cũng là Hô Hỏa, tên xui xẻo nhà người đơn thuần là tự tìm cái chết.”
Tròng mắt Ba Đạt đột nhiên co lại, người vội vàng lui về phía sau.
Thế nhưng, Viên Minh đang nằm trên đất thình lình đưa tay vỗ mạnh lên mặt đất, cả người bỗng nảy ngược lên, đồng thời cánh tay vẫn luôn giấu trong tay áo thò ra, trong tay bất ngờ cầm sẵn một cái sừng cong màu đỏ thẫm, đâm thẳng tới cổ họng Ba Đạt.
Một tiếng “Phập” vang lên!
Ba Đạt căn bản không kịp phản ứng, cổ họng bị sừng cong xuyên thẳng qua, máu tươi chen chúc tuôn ra.
Y đưa hai tay bít cổ họng nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy qua kẽ tay. Y lui từng bước về phía sau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, há mồm muốn nói nhưng khoang miệng lúc này đã sớm bị bọt máu màu hồng phấn lấp đầy.
Y cuống cuồng móc từ trong ngực áo ra một bình sứ, nhổ nắp bình rồi lập tức đổ thuốc bột trong bình lên vết thương trên cổ.
Mất nhiều máu khiến tay y run rẩy kịch liệt, đổ ra một lượng lớn thuốc bột mà chẳng có chút nào rơi lên trên vết thương đáng sợ kia.
Viên Minh bình tĩnh nhìn một màn này, một tay nắm chặt cây sừng cong đỏ sẫm, hấp thu lực lượng thuần dương bên trong, triệt tiêu một tia Hàn Âm Sương độc cuối cùng trong cơ thể, tay kia cầm kiếm tiến lên, một kiếm chém bay đầu Ba Đạt.
Biến cố bất thình lình khiến mấy người Khôn Đồ đều giật mình.
Mấy người bọn chúng làm sao cũng không ngờ, Viên Minh lại có thủ đoạn có thể nhanh chóng giải trừ độc của Ba Đạt, càng không ngờ hết thảy biểu hiện lúc trước của Viên Minh đều chỉ là hành động đánh lừa người khác.
Hắn rõ ràng đã giải hết độc, lại giả bộ như bị trúng độc càng lúc càng nặng, nếu không phải tên xui xẻo Ba Đạt kia giành trước một bước, bất kỳ kẻ nào trong số bọn chúng tiến lên, thiết tưởng cũng khó mà chịu nổi.
“Chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi mà cũng đòi giết ta? Cũng không xem lại bản thân một chút xem có bao nhiêu cân lượng?” Viên Minh đá đầu Ba Đạt bay ra ngoài, quét mắt nhìn về phía đám người Khôn Đồ.
“Ngươi, giỏi lắm!” Khôn Đồ híp mắt lại, trong mắt lóe lên sát cơ.
“Không sai, ta hiện giờ thực sự rất giỏi. Phải rồi, Khôn Đồ, lần này người tốt nhất là nên giết ta cho được. Bằng không, ta nhất định vặt đầu ngươi xuống làm bô tiểu.” Viên Minh châm chọc một câu, xong liền quay phắt người lại, nhanh chân chạy về rừng núi phía xa.
Bị Viên Minh khiêu khích như vậy, Khôn Đồ rốt cuộc không còn giữ được bình tĩnh, lập tức vỗ túi linh thú bên hông.
Một vầng sáng xanh lóe lên, ngay tiếp đó, một con sói xanh to lớn với chùm lông trắng mọc giữa mi tâm xuất hiện, rồi lập tức chở Khôn Đồ lao vọt đi, đuổi theo hướng Viên Minh.
Hô Hỏa cũng lập tức gọi linh thú thanh chuẩn ra, dẫn theo hai nhân tiêu nhảy lên rồi bay lên không trung, đuổi theo Viên Minh.
Ả chột mắt và Ô Lỗ không có linh thú của riêng mình, chỉ đành co giò chạy như điên theo sau.
Có điều trước khi rời đi, Ô Lỗ thoáng nhìn qua hai mẹ con Đồ Á rồi nói một câu: “Đều là một cái tiện mệnh, chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy đi!”
Viên Minh không ngừng thi triển Vô Ảnh Bộ, chỉ chốc lát đã lao ra ngoài trại, thân hình sau khi vọt vào trong núi rừng liền nhanh chóng biến mấy không còn thấy bóng dáng.
Khôn Đồ thấy mất dấu Viên Minh, lập tức vỗ vỗ sói xanh dưới người, lệnh cho nó lần theo mùi mà đuổi theo.
Sói xanh hít hà trên mặt đất một hồi, xong lập tức chạy về một hướng.
Đợi một lúc lâu sau khi nó rời đi, trong một lùm cây nồng nặc hương thơm giữa rừng, một cái lồng giam do dây leo bện thành, nhánh cây từ từ giãn ra, từ bên trong để lộ ra một thân ảnh, chính là Viên Minh.
Cùng lúc đó, ở hướng sói xanh đuổi theo, một con độ nha màu đen ngậm trong miệng một miếng vải xé ra từ quần áo, đang giương cánh bay về phía xa.
Sau khi cắt đuôi được Khôn Đồ, ngẩng đầu nhìn lên trời cũng không phát hiện bóng dáng Hô Hỏa, Viên Minh liền vội vàng quay trở về.
Mục đích chuyến đi này là cứu mẹ con Đồ Á, nên hắn mới cố ý chọc tức Khôn Đồ, dẫn dụ gã tránh xa hai mẹ con họ.
Nhưng khi còn chưa đi được mấy bước, một tràng tiếng bước chân lộn xộn chợt truyền đến, nhìn kỹ thì lại là ả chột mắt và Ô Lỗ đang đuổi theo.
“Đúng là âm hồn bất tán.”
Viên Minh thầm mắng một câu, đồng thời nhanh chóng nghiêng người ngả về sau, áp lưng lên một cây cổ thụ xanh ngắt, trong lòng thầm niệm khẩu quyết, thi triển Mộc Ẩn thuật.
Theo một vầng hào quanh màu xanh bừng lên, trên da hắn trong nháy mắt hiện ra những đường vân vỏ cây xù xì, cả người giống như dung nhập vào thân cây, hóa thành nhất thể, biến mất giữa núi rừng.
Chỉ chốc lát sau, thân ảnh Ô Lỗ và ả chột mắt lần lượt xuất hiện trong tầm mắt Viên Minh.
Mắt thấy chỉ có hai người bọn họ, Viên Minh trong lòng lập tức có quyết định.
Một chút nữa, khi hai người này tới gần, hắn bỏ qua ả chột mắt đi phía trước, ra tay tập kích Ô Lỗ ở đằng sau, đợi giết xong Ô Lỗ rồi lại đuổi theo giết ả chột mắt.
Hắn giấu kín thân mình, nín thở tập trung tinh thần quan sát cử động của hai người. Ngay khi ả một sắp đi qua, Ô Lỗ bước phía sau đột nhiên gọi một tiếng, bảo ả chờ y một chút.
“Phế vật!” Ả chột mắt chỉ quay đầu liếc mắt nhìn, nhỏ giọng mắng một câu xong liền quay người tiếp tục cất bước.
Ô Lô bị một tiếng “phế vật” mắng cho sững người lại, oán hận nhìn ả chột mắt.
“Hừ, chạy nhanh thế làm gì, vội đi đầu thai sao? Lại còn dám mắng ta phế vật?” Y nhỏ giọng lầu bầu, xong lại bất ngờ quay phắt người, theo đường cũ trở về.
Lần này, dù Viên Minh cũng có chút trở tay không kịp.
Hắn vốn định giết Ô Lỗ trước, kết quả Ô Lỗ lại bỏ về giữa chừng.
Đang khi do dự, ả chột mắt đã đến trước người hắn.
“Giết.”
Viên Minh quyết tâm liều mạng, một tay nhanh chóng kết pháp quyết, pháp lực theo đó bắt đầu vận chuyển.
Ả chột mắt bước thêm một bước, mặt đất bên cạnh đột nhiên có ánh sáng chói mắt bừng lên, ngay tiếp đó, ba cây gai gỗ xếp thành chữ Phẩm(品)bất thình lình trồi lên, đâm thẳng về phía người ả.
Ả cũng phản ứng cực kỳ mau lẹ, chỉ nhấc tay run nhẹ một cái, cây trường tiên quấn bên hông đã lập tức bắn thẳng tới trước, “phốc” một tiếng, đâm xuyên qua một cành cây to lớn ở phía trên.
Ả lập tức mượn sức kéo của trường tiên, nhảy thẳng lên tránh được đòn tập kích của ba cây gai gỗ, đồng thời bay lên giữa không trung.
Khi ả sắp nhảy lên cành cây kia, những dây leo bốn phía xung quanh và cả những dây leo quấn quanh cành cây bỗng nhiên như biến thành những con rắn, vươn ra trườn tới phía ả.
Ả hiện tại thân giữa không trung, chỗ có thể mượn lực cũng chỉ có mỗi cành cây kia.
Đáng tiếc, không đợi ả kịp rung trường tiên đổi hướng, cành cây phía trên chợt nhũn ra như sợi mỳ rồi vặn vẹo quấn chặt lấy cây trường tiên, kéo ả lên trên.
Ả chột mắt thấy tình hình không ổn, lập tức điều động pháp lực trong người truyền ra, tức thì cây trường tiên trong tay nổi gai ngược, giải phóng lực cắt sắc lẹm, lập tức đánh gãy cành cây.
Người ả cũng vì đó rớt xuống phía dưới.
Chỉ có điều ả còn chưa kịp tiếp đất, những dây leo, cành cây xung quanh đã đồng loạt vặn vẹo, tụ về phía ả, dệt ngang đan dọc hình thành một lồng giam dây leo, nhốt ả vào bên trong.
Ả chột mắt thấy vậy bèn lấy ngay ra một quả cầu sắt đen thui, truyền pháp lực vào trong nó rồi lập tức ném xuống chỗ dưới người.
Cùng lúc đó, hai tay ả ôm lấy nhau, cả người co thành một khối, toàn thân dâng lên một tầng hào quang màu vàng sẫm, trông như thi triển thuật pháp thuộc tính Thổ nào đó.
“Ầm”
Chớp mắt đó, ánh lửa từ phía dưới bùng lên.
Dây leo đang vươn tới còn chưa kịp hoàn thành lồng giam đã bị lực xung kích từ vụ nổ đánh gãy, bắn tung tóe khắp nơi.
“Địa Hỏa lôi?” Viên Minh nhíu mày. Hắn đã từng thấy những sư huynh khác luyện chế thứ này ở Hỏa Luyện đường.
Ả chột mặt bị lực xung kích này hất lên cao, đẩy bay ra ngoài rồi mới đáp xuống mặt đất.
Tầng sáng vàng sẫm trên người ả đã sớm tan đi, trên cánh tay và phía sau lưng đều có vết bỏng mức độ khác nhau, bộ dáng trông khá nhếch nhác.
Vừa rơi xuống đất, ả lập tức vung trường tiên đánh vào khoảng không phía sau lưng để đề phòng những đòn đánh lén không biết từ đâu đến.
Nhưng trường tiên thất bại, chỉ phát ra một tiếng “chát” rồi thôi.
Ả không dám dừng lại, lập tức tính chạy trở về.
Nhưng đúng khoảnh khách ả vừa quay lưng, thân ảnh Viên Minh từ trên thân cổ thụ phía bên kia nổi lên, hắn dậm mũi chân một cái, vô thanh vô tức thi triển Vô Ảnh Bộ, đuổi tới phía ả chột mắt.
Ả chỉ cảm thấy giật mình, đầu còn chưa kịp quay lại, trâm ô mộc trên đầu đã được pháp lực dẫn dắt, “vèo” một tiếng, bắn ngược về phía sau.
Viên Minh cúi gập người xuống rồi vọt tới trước, thành công tránh thoát trâm ô mộc, đồng thời trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Thanh Ngư kiếm xuất hiện. Viên Minh cầm Thanh Ngư kiếm đưa tới trước, đoạn đâm nhanh về phía hậu tâm ả chột mắt.