Ngay khi mũi Thanh Ngư kiếm trong tay Viên Minh đâm trúng ả chột mắt, quanh thân ả lần nữa xuất hiện tầng ánh sáng vàng sẫm hòng bảo vệ cơ thể.
Trông thấy ánh sáng lần này rất ảm đạm, Viên Minh liền bước gần thêm một bước, vận chuyển pháp lực đâm nhanh thêm lần nữa.
Một tiếng “rắc” vang lên.
Tầng ánh sáng vỡ vụn, Thanh Ngư kiếm theo tiếng nứt vỡ, đâm vào sau lưng ả.
Ả chột mắt nhìn nửa mũi kiếm từ trước ngực mình đâm ra, trong mắt lóe lên vẻ khó có thể tin, miệng khẽ mấp máy nhưng không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào từ cổ họng truyền ra.
Ả làm sao cũng không thể tin được, giả hỏa mà lần trước còn bị bọn ả truy sát đến phải chạy trốn khắp núi, hiện giờ lại có thể xoay ả như chong chóng, hơn nữa ả còn không hề có sức đánh trả.
Viên Minh vặn trường kiếm trong tay một cái, mũi kiếm lập tức xoắn nát trái tim ả.
Mất đi pháp lực duy trì, cây trâm ô mộc còn chưa kịp quay đầu đã rơi đánh “cạch” một tiếng trên mặt đất.
Hắn tìm kiếm trên người ả chột mắt một hồi, kết quả chỉ tìm được cây trường tiên có gai ngược kia và một khối lệnh bài bằng sứ màu vàng. Thứ tỏa ra tầng sáng vàng bảo vệ ả lúc vừa rồi hẳn chính là lệnh bài này.
Chỉ có điều lúc trước nó đã phải chống đỡ sức nổ của Địa Hỏa lôi một lần, vừa rồi lại bị Viên Minh làm hư hại nặng nên giờ đã hỏng hẳn.
Thu hồi trường tiên và trâm ô mộc xong, Viên Minh cũng không xem xét kỹ mà nghĩ ngay tới việc phải chạy về dẫn mẹ con Đồ Á rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này, chợt có tiếng kêu chói tai từ trên không trung truyền xuống.
“Hô Hỏa!” Viên Minh thầm nghiến răng rồi quay đầu, một lần nữa lao vào trong rừng rậm.
Từ trên bầu trời, một con thanh chuẩn sà thẳng xuống nơi này, ngay tiếp đó, Hô Hỏa và hai nhân tiêu nhảy xuống.
Hô Hỏa nhìn lướt qua thi thể ả chột mắt, khẽ cau mày rồi điều khiển thanh chuẩn đuổi theo hướng mà Viên Minh vừa rời đi.
Hô Hỏa đi rồi, Ô Lỗ mới từ phía sau chậm rãi chạy tới.
Nhìn thi thể ả chột mặt trên đấy, y giật giật khóe miệng, không nhanh không chậm bước theo sau.
Một phía khác, Hô Hỏa điều khiển thanh chuẩn bay lượn trên không trung, cầm một pháp khí dạng ống tròn trong tay, đưa mắt quan sát rừng núi bốn phía xung quanh.
Xuyên qua những khe hở giữa những tàng cây phiến lá, bỗng nhiên gã thấy một cái bóng trắng lóe lên.
“Tìm thấy rồi.” Ánh mắt Hô Hỏa trưởng lão khẽ động.
Lần này gã không gọi người tới, thứ nhất là lo đánh động Viên Minh, để hắn lần nữa chạy thoát, thứ hai là bên cạnh gã còn có hai nhân tiêu, bao gồm cả Cáp Cống ở trong đó, thế nên căn bản không lo không đối phó nổi Viên Minh.
Nghĩ vậy, gã liền điều khiển thanh chuẩn tức tốc đuổi theo bóng người kia.
Nhưng Viên Minh bây giờ đã nhanh hơn trước rất nhiều, khi hóa thân vượn trắng thì càng nhanh hơn nữa, bước đi như bay, động tác vô cùng linh hoạt, cứ liên tục ở trong rừng thay đổi phương hướng nên rất khó truy tìm.
Đợi khi Hô Hỏa vất vả đuổi tới một khu vực thung lũng sông, thảm thực vật hai bên khá thưa thớt, thân ảnh Viên Minh mới hoàn toàn lộ ra.
Hắn trông như là muốn dùng dòng sông để che giấu tung tích và khí tức của mình, chỉ có điều còn chưa kịp xuống nước thì đã bị đuổi kịp.
Hô Hỏa thầm cười lạnh trong lòng, hai ngón tay nhéo một cây cờ cán mảnh khảnh, mặt cờ hình tam giác, nhẹ nhàng vung về phía Viên Minh.
“Phù”
Đồ án cóc màu vàng kim trên mặt cờ hình tam giác lập tức như sống lại, há miệng phun một cái về hướng Viên Minh.
Tức thì một ngọn lửa màu đỏ tía cuồn cuộn tuôn ra, phóng thẳng về Viên Minh đang đứng cạnh bờ sông.
Viên Minh chỉ cảm thấy sau lưng có luồng khí nóng như thiêu, quay đầu nhìn qua một cái rồi vội vàng đổ người, đâm đầu vào trong nước sông lạnh buốt.
Nước sông không sâu lắm, không cách nào che hết thân hình cao lớn của hắn sau khi biến thành vượn trắng. Hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy một ngọn lửa hừng hực màu đỏ tía lần nữa thổi tới phía mình.
Viên Minh vội vàng cắm đầu vào trong nước, thuận theo dòng chảy trôi về phía hạ du.
Hô Hỏa thấy thế, bèn lấy từ trong ngực ra một cái chuông nhỏ màu bạc rồi rung nhẹ.
“Đinh đương.”
Thân thể nhân tiêu Cáp Cống đột nhiên run lên, trong đôi mắt tĩnh mịch toát ra nét hung hãn, đồng thời hai tai tỏa ra từng sợi khói đen.
Hô Hỏa điều khiển thanh chuẩn đáp xuống bờ sông, chỉ tay vào bóng trắng đang trôi theo dòng nước, quát khẽ một tiếng: “Đi!”
Nhân tiêu Cáp Cống lập tức nhảy từ trên lưng thanh chuẩn xuống, lao vào dòng sông đuổi theo Viên Minh.
Tuy động tác của y cứng nhắc nhưng tốc độ không hề chậm, rơi xuống nước vẫn giữ tư thế như đang chạy chứ không phải bơi lội, nhìn không có cảm giác hành động theo bản năng như những nhân tiêu thông thường, cũng không có linh động như Nhân Tiêu vương.
Nhìn Cáp Cống đuổi tới phía xa xa, Hô Hỏa toan điều khiển thanh chuẩn cất cánh bay lên, nhưng con thanh chuẩn dưới chân gã lại đột nhiên kêu lên một tiếng bất an, giãy dụa mấy lần mà vẫn không thể cất cánh.
Hô Hỏa lập tức ý thức được có điều bất thường, lập tức dẫn theo nhân tiêu còn lại nhảy từ trên lưng thanh chuẩn xuống.
Khi thân ở giữa không trung, gã quay phắt đầu nhìn lại, mới phát hiện dưới chân thanh chuẩn có chi chít dây leo đan vào nhau, tạo ra hai cái lồng dây leo, trói chặt hai móng vuốt của nó.
Cùng lúc đó, ba cây gai gỗ nhô lên khỏi mặt đất, đâm thẳng tới chỗ yếu hại trên thân thanh chuẩn.
Hô Hỏa thầm rùng mình, vội vàng vung cây cờ nhỏ hình tam giác, tức thì một đám lửa phun ra, thiêu hủy hết gai gỗ lẫn lồng giam dây leo.
Thanh chuẩn bị đốt cho kêu thảm một tiếng, vùng khỏi lồng giam rồi lập tức bay lên không trung.
Sợ hãi cùng đau đớn khiến nó theo bản năng muốn chạy trốn khỏi khỏi nơi này, có điều chưa bay được bao xa đã bị Hô Hỏa vừa đáp đất, tay cầm một khối thạch phù, khống chế bắt quay lại.
“Ta cũng đã tới đây rồi, ngươi chẳng phải luôn miệng nói muốn báo thù cho Cáp Cống sao? Sao cứ giấu đầu giấu đuôi thế, thù này không báo nữa sao?” Hô Hỏa đảo mắt nhìn bốn phía, lên tiếng châm chọc Viên Minh hòng khích hắn hiện thân.
Nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại.
“Nếu ta là ngươi, hiện tại có thủ đoạn gì liền tung hết ra, nếu không một lát nữa Cáp Cống quay lại, ngươi sẽ phải ra tay với hắn, ngươi cũng không muốn tự tay chặt đầu hắn xuống nhỉ? Hơn nữa đối phó với một mình ta, không phải sẽ dễ dàng hạ thủ hơn chút sao?” Hô Hỏa tiếp tục hô.
Đúng lúc này, trên trạc cây cổ thụ sau lưng gã, một bóng người lặng lẽ hiện lên rồi lộn người lao từ trên xuống, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía đầu Hô Hỏa.
Hô Hỏa không quay đầu lại, chỉ nhấc tay vung lên. Cây cờ nhỏ hình tam giác kia lập tức bay lên, lóe sáng, ngay tiếp đó, ảo ảnh con cóc màu vàng kim hiện ra, tỏa ánh sáng mờ mờ như một tấm khiên ánh sáng(quang thuẫn) chặn trên đỉnh đầu gã.
Trường kiếm của Viên Minh vừa đâm trúng quang thuẫn liền phát ra một tiếng chói tai ghê răng, mũi kiếm không ngờ lại không thể đâm rách màn sáng phòng ngự.
Lúc này, nhân tiêu kia trong mắt lóe hung quang, tức tốc nhảy vọt lên, huy quyền đấm tới phía Viên Minh.
Viên Minh một tay hoành kiếm đón đỡ, tay kia bấm niệm pháp quyết, miệng khẽ quát một tiếng: “Lên”.
Tiếng vừa ra, hắn liền bị một quyền đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Hô Hỏa nứt tung ra, ngay tiếp đó, từng sợi dây leo màu đen phá đất trồi lên, vươn ra quấn quanh người gã.
Hô Hỏa nhận thấy không ổn, thân mình nhoáng cái bật lên, chộp phắt cây cờ nhỏ phía trên rồi vung nó xuống phía dưới, tức thì một ngọn lửa đỏ tía phóng ra, thiêu đốt toàn bộ dây leo.
Nhưng từ giữa đám lửa hừng hực cháy, một dây leo mảnh khảnh bất ngờ đâm ra, bắn thẳng tới cổ họng Hô Hỏa.
Hô Hỏa trong lòng cảm thấy có gì đó, vội vàng nhấn mũi chân lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với dây leo màu đen.
Ngay khi gã xem như thoát khỏi phạm vi tấn công của dây leo mảnh khảnh kia, một màn khiến gã kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy bên trong đám lửa, mộ con cóc đen hình thể không lớn nhảy ra rồi tiến thẳng tới trước mặt gã, hơn nữa sau lưng nó còn có một cái cổ bao nối liền với sợi dây leo kia.
Khoảng cách hai bên bị rút ngắn, nhánh dây leo mảnh khảnh kia lại một lần nữa tụ lục đâm nhanh tới, mục tiêu hướng đến vẫn là cổ họng Hô Hỏa.
Trong tích tắc trước khi dây leo kịp chạm vào cổ Hô Hỏa, một cái bóng trắng đột nhiên từ bên cạnh vọt qua, chắn trước người Hô Hỏa, nhìn kỹ thì chính là nhân tiêu kia.
Dây leo màu đen đâm trúng bụng nhân tiêu, không ngờ nó trông mảnh khảnh nhưng lại có sức đâm kinh người, xuyên thủng qua lớp da cứng rắn của nhân tiêu.
Một đám dịch độc theo đó nhanh chóng lan tràn trong cơ thể nhân tiêu.
Phần bụng nhân tiêu nhanh chóng bị dịch độc ăn mòn, rất nhanh nó đã không đứng vững được nữa, ngã vật ra đất.
Hô Hỏa nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh hãi, trong đầu liên tiếp nảy ra nhưng câu hỏi: “Cái thứ nhỏ đen thui kia không phải là linh thú chứ? Viên Minh từ khi nào có được linh thú như vậy?”
Vừa suy nghĩ tự hỏi, gã vừa vội vàng vung cây cờ nhỏ lên, tức thì lại có một đám lửa cuồn cuồn phóng về phía cóc đen.
Nhưng sau khi thành công đánh một kích, cóc đen đã sớm được Viên Minh gọi trở về bên người hắn.
Đúng lúc này, nước sông cạnh đó chợt bắn tóe lên, theo đó một cái bóng trắng lội ngược dòng đi tới, nhìn kỹ chính là nhân tiêu Cáp Cống.
Viên Minh thấy tình hình này, lập tức mang theo cóc đen nhảy xuống sông, vòng qua Cáp Cống rồi ra sức bơi về phía hạ du.
Hắn khi nãy dùng dây leo bện thành một thế thân hình người, khoác da vượn cho nó rồi thả trôi theo dòng nước về phía hạ lưu. Hô Hỏa cứ nghĩ rằng Phi Mao thuật là chỗ dựa duy nhất của Viên Minh nên mới mắc lừa.
“Tiểu tử này đúng là càng ngày càng khó đối phó.” Nhìn thân ảnh Viên Minh đi xa, lông mày Hô Hỏa lại một lần nữa nhíu chặt.
Gã lắc chuông nhỏ trong tay một cái, để Cáp Cống tiếp tục đuổi theo, còn bản thân thì dự định tìm Khôn Đồ tụ hợp.
Viên Minh rất nhanh đã tìm lại được tấm da vượn ở một chỗ nước cạn. Đợi sau khi lên bờ, quay đầu quan sát một hồi xong, hắn lại ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái.
“Hô Hỏa không đuổi theo?” Hắn âm thầm tự hỏi.
Giữa trời đêm lúc này, chợt thấy một bóng đen lượn một vòng rồi bay trở lại. Bóng đen này chính là con hồn nha ngậm góc áo trong miệng để dụ Khôn Đồ đi lúc trước.
Hồn nha xông vào mi tâm Viên Minh, một lần nữa trở lại trong thức hải của hắn.
Hắn cơ bản đã nắm rõ thủ đoạn của Hô Hỏa, đủ để thoải mái đối phó, thứ khiến hắn lo lắng hơn cả bây giờ chính là Khôn Đồ.
Kẻ này tu vi vốn đã cao thâm, hơn nữa còn có một kiện trung phẩm pháp khi, sau khi trở thành đệ tử nội môn thì thực lực nhất định càng mạnh hơn, nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Viên Minh suy nghĩ một chút rồi thi triển Mộc Ẩn thuật.
Sau khi thần hồn hóa hình, hắn càng mẫn cảm hơn với việc khống chế pháp lực, hiệu quả của Mộc Ẩn thuật theo đó cũng càng tốt hơn, chim thú côn trùng xung quanh hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của hắn.
Viên Minh rất hài lòng với chuyện này, đồng thời nhanh chóng vòng ngược trở lại Miêu Hoa trại, xem xét an nguy của hai mẹ con Đồ Á.
Hiệu quả của Mộc Ẩn thuật vô cùng tốt, hắn đi một mạch không gặp bất kỳ khó khăn trở ngại đi, rất nhanh đã trở lại Miêu Hoa trại, chỉ có điều không thấy tung tích hai mẹ con Đồ Á đâu nữa.
Xung quanh không có dấu vết xô xát, ở giữa bụi cỏ có thể lờ mờ thấy dấu chân hai người, xem ra hai mẹ con đã tự động trốn đi.