“Xem như nhanh trí.”
Viên Minh thầm tự nói, đoạn lần theo dấu chân đối phương đuổi theo, đồng thời thi triển thần thông Viễn Du, thả hết cả ba con độ nha ra tìm kiếm tung tích hai mẹ con Đồ Á.
Hồn nha nhanh hơn tuấn mã, trên không trung lại không có vật cản nên chỉ chốc lát đã tìm thấy tung tích hai mẹ con. Hai người lúc này đang dọc theo một con đường nhỏ trong núi chạy trối chết.
Mẹ Đồ Á hình như bị thương ở chân, bước đi tập tễnh, căn bản đi không nhanh.
Hơn nữa, hai người có lẽ là do hoảng hốt chạy bừa nên không trốn ra ngoài núi, trái lại còn chạy vào sâu trong Thanh Áo sơn.
Viên Minh thoáng thả lỏng thần sắc, nhanh chóng chạy dọc theo đường nhỏ đuổi theo.
Cạnh một bụi gai trên đường nhỏ thông vào chỗ sâu trong Thanh Áo sơn, Đồ Á đang đỡ mẹ mình chậm chạp tiến bước.
Mẹ Đồ Á chỉ là một thôn phụ bình thường, hiện tại cơ bản không biết nên đi đầu, trong lòng nàng lúc này chỉ suy nghĩ bảo vệ con gái mình, tránh xa những ác ma giết người kia.
“A!” Đồ Á hốt hoảng kêu lên, thì ra là bị vấp vào một đoạn rễ cây, ngã xuống đất.
Mẹ Đồ Á vội vàng quay người đỡ con gái dậy. Nhưng đúng lúc này, rừng cây phía trước bỗng “soạt” một tiếng, một bóng người nhảy ra.
“Đừng…Đừng tới đây!”
Mẹ Đồ Á hoảng sợ kêu to, ôm con gái vào trong ngực, ngồi xụi lơ trên mặt đất.
“Hai người không cần sợ hãi, ta không có ý muốn làm tổn thương các ngươi.” Bóng người vừa nói chính là Viên Minh.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Mẹ Đồ Á đã nhận ra Viên Minh, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt không vì thế mà giảm đi chút nào.
“Đi theo ta, ta dẫn các người đến nơi an toàn.” Viên Minh vội nói.
Mẹ Đồ Á dè dặt nhìn Viên Minh, xong không nói gì, cũng không hề nhúc nhích.
Viên Minh khẽ giật mình, lập tức hiểu ra bản thân hắn với hai mẹ con mà nói, cũng là một ác ma giết người.
“Người muốn mình và con gái sống không?” Hắn ho khan một tiếng, đoạn tận lực dịu giọng hỏi một câu.
Mẹ Đồ Á không biết là nhận ra Viên Minh không có ác ý, hay là do quá sợ hãi mà vô thức gật đầu.
“Vậy liền đi theo ta, ta dẫn các người tới chỗ an toàn.” Viên Minh nói.
“Ngươi là ai? Tại sao phải giúp chúng ta?” Mẹ Đồ Á do dự một chút rồi hỏi.
“Hiện tại thời gian cấp bách, ta không rảnh giải thích với các ngươi, muốn giữ mạng thì đi theo ta.” Viên Minh nói xong liền đi theo hướng dẫn ra ngoài Thanh Áo sơn.
Mẹ Đồ Á do dự không biết có nên nghe theo người trước mắt này hay không.
Dù lúc trước Viên Minh đã giúp hai mẹ con nàng, nhưng nàng nhìn ra được, những kẻ diệt Miêu Hoa trại cũng là đồng bạn của Viên Minh.
Nhưng còn ở lại nơi này, nếu rủi gặp phải ác ma giết người khác, cô nhi quả mẫu như bọn nàng chắc chắn khó mà sống sót.
Mẹ Đồ Á rất nhanh hạ quyết tâm, kéo Đồ Á đi theo.
Viên Minh thấy vậy bèn dừng chân rồi xoay người quay lại.
“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?” Mẹ Đồ Á lần nữa lộ vẻ căng thẳng.
“Các ngươi đi chậm quá.” Viên Minh nói một câu, xong lập tức túm hai mẹ con, thi triển Vô Ảnh Bộ lao về phía trước.
Mẹ con Đồ Á chỉ thấy gió rít bên tai, mọi cảnh vật trong mắt nhanh chóng lùi về sau, khi còn chưa kịp phản ứng lại, đã phát hiện mình đang ở một ngã ba đường phía Tây Bắc Miêu Hoa trại.
Ở đây có một con đường khá rộng, đủ để hai xe ngựa cùng đi, quanh co kéo dài tới phía xa xa.
Viên Minh khi tới Miêu Hoa trại đã từng đi qua con đường này, biết cách đây hơn hai mươi dặm có một thị trấn quy mô khá lớn, nằm trên khu vực mấy trục đường lớn giao nhau.
Bích La Động đồ sát thu hồn sẽ chỉ tìm một số bộ lạc nhỏ ở nơi vắng vẻ, không ra tay với những thành trấn đông đúc.
Hắn thả hai mẹ con Đồ Á xuống, nói vị trí thị trấn cho mẹ Đồ Á.
“Đến đó các người sẽ an toàn. Con đường này là thương đạo(1) nên sẽ không gặp phải địch nhân, các ngươi có thể yên tâm.” Viên Minh dặn câu cuối cùng.
“Đa tạ. Ngươi không đi cùng hai mẹ con ta sao?” Mẹ Đồ Á hơi bình tâm lại, hỏi.
Viên Minh lắc đầu không đáp. Hắn ra tay với đám người Hồ Trát, công khai chống lệnh Bích La Động, nếu không giải quyết hết đám Khôn Đồ, Hô Hỏa, dù có chạy thoát lần này, thứ chờ đợi hắn sau đó chính là Bích La Động không ngừng truy sát, vậy nên giúp mẹ con Đồ Á tới mức này đã là cực hạn.
“Đi nhanh đi, chậm nữa…” Hắn mở miệng giục.
Nhưng lời còn chưa nói hết, một làn gió nhẹ từ xa chợt thổi tới, quét qua cây cối trong rừng.
Viên Minh nhường máy. Hắn phát hiện trong làn gió nhẹ vừa thổi tới lại mang theo một chút khí tức hung thú.
Hắn vội vàng điều khiển ba con độ nha dò xét xung quanh, rất nhanh sắc mặt khẽ biến, lấy tấm da vượn ra, hóa thành hình thái vượn trắng.
Viên Minh vừa làm xong những thứ này, trong rừng cây cách đó không xa bỗng nghe “soạt” một tiếng, đồng thời một thân ảnh cao lớn nhảy ra, chính là Cáp Cống đã biến thành nhân tiêu.
Đồ Á nhìn con quái vật này, người run lẩy bẩy. Mẹ Đồ Á trên mặt cũng lộ vẻ sợ hãi, không hề nhận ra quái vật trước mặt chính là Cáp Cống biến thành.
“Các ngươi tránh ra một chút.” Viên Minh gọi cóc đen ra, trầm giọng nói.
Mẹ Đồ Á tuy gặp biến cố bất ngờ nhưng không còn yếu đuối nhát gan như trước, vội vàng ôm con gái trốn qua một bên.
Cáp Cống không để ý hai mẹ con Đồ Á, chỉ đưa hai con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Viên Minh, đoạn gầm lên một tiếng rồi nhào tới.
Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm một cái, tức thì mặt đất trước người Cáp Cống nứt ra, năm cây gai gỗ trồi lên, đâm về phía bụng dưới Cáp Cống nhưng đã bị “nó” nhanh nhẹn né tránh.
Viên Minh đã từng lĩnh giáo tốc độ của nhân tiêu, tranh thủ thời gian Cáp Cống tránh né liền cong ngón tay búng ra.
Một viên đạn khói rời tay bắn ra, đánh vào trước người Cáp Cống.
Theo một tiếng “bùm”, một mảng lớn khói xám dâng lên, che khuất tầm mắt Cáp Cống.
Cáp Cống nổi giận gầm lên một tiếng, chân phải tỏa ra ánh sáng xanh đậm rồi thình lình to lên gấp bội, đoạn dậm mạnh một cái xuống đất.
Tiếng “ầm ầm” trầm thấp vang lên, mặt đất bị giẫm cho xuất hiện một cái hố nông, cùng lúc đó, một cơn gió mạnh xen lẫn ánh xanh quét ra khắp xung quanh, thổi tan hơn nửa khói mù.
Chính lúc này, một con độ nha màu đen từ phía đối diện vọt thẳng tới mặt Cáp Cống, khoảng cách hai bên chỉ còn một trương.
Nhưng Cáp Cống giống như đã biết trước, hơi dịch chân liền dễ dàng tránh được.
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu ra vì sao con mắt Cáp Cống dường như có thể nhìn xuyên khói mù.
“Gào!”
Cáp Cống ngoác cái miệng như chậu máu, gào lên một tiếng.
Không khí trong phương viên mấy chục trượng xung quanh đột nhiên bị quấy động dữ dội, tạo ra một cơn gió lớn, không những thổi bay hết khói mù, mà còn bốc lên bụi đất khiến Viên Minh không mở nổi mắt.
Cáp Cống thừa cơ tiếp tục đánh tới, hai bộ móng vuốt sắc bén giao thoa cắt tới phía cổ họng Viên Minh.
Bên cạnh Viên Minh chợt thấy hai bóng đen xuất hiện, nhìn kỹ thì lại có hai con hồn nha màu đen xuất kích, nhào thẳng tới mặt Cáp Cống.
Cáp Cống không tập trung tấn công Viên Minh nữa, vội vàng tránh né nhưng chỉ tránh được một con độ nha, rốt cuộc vẫn không thể tránh được con thứ hai.
Độ nha màu đen hung hăng đâm vào mi tâm Cáp Cống, cứ thế xuyên qua tiến vào thức hải của y.
Hồn nha chuyển sang trạng thái hư linh(2), vọt tới thần hồn Cáp Cống rồi bất ngờ “phành” một tiếng, nổ tung ra.
Thân thể Cáp Cống rung mạnh rồi té bịch cuống đất, chân tay co rút run rẩy, cơ bản không đứng dậy được.
Mặt đất cạnh Cáp Cống nứt ra, theo đó, một cây tử hắc yêu đằng vươn ra, nhanh như chớp quấn chặt thân thể y, qua mấy hơi thở đã hình thành một lồng giam dây leo.
Thân thể Cáp Cống vẫn đang trong trạng thái co rút, không kịp có bất kỳ hành động chống cự nào đã bị lồng giam dây deo quấn kín lại.
Sắc mặt Viên Minh thoáng thả lỏng, dùng Tử Hắc yêu đằng để thi triển Mộc Lao thuật sẽ tạo ra hiệu quả giam cầm rất mạnh, hơn nữa từ tình hình chiến đấu trước đó cho thấy, Cáp Cống cũng không có khả năng thi triển công kích thuộc tính Hỏa nên không có khả năng thoát ra được.
Mẹ con Đồ Á thấy quái vật khống chế, cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, vị ca ca này thật lợi hại. Đồ Á sau này cũng muốn trở thành người như vậy.” Đồ Á đã không còn sợ hãi như trước, hai mắt tỏa sáng quan sát cảnh đánh nhau phía trước.
“Con đang nói bậy bạ gì đấy!” Mẹ Đồ Á vội vàng che miệng con lại, không để nó ăn nói lung tung.
Đồ Á hoàn toàn không sợ, trừng to hai mắt nhìn theo bóng lưng Viên Minh.
Viên Minh dĩ nhiên nghe được động tĩnh của hai người sau lưng nhưng không để ý, chỉ phất tay triệu hồi hai con độ nha còn lại rồi ngồi xếp bằng điều tức.
Thứ hắn vừa thi triển chính là năng lực sau khi thần hồn hóa hình, Chàng Hồn, hồn nhà sau khi tiến vào thức hải của địch nhân sẽ dùng cách tự nổ để tiến hành công kích kiểu đồng quy vu tận.
Chàng Hồn có uy lực cực kỳ đáng sợ, địch nhân hơi yếu chút đụng phải nó sẽ lập tức hồn phi phách tán, nếu là kẻ cùng cấp bậc thì thần hồn cũng sẽ bị trọng thường, trong khoảng thời gian ngắn ý thức hỗn loạn, thân thể mất đi năng lực hành động, giống như Cáp Cống bây giờ.
Chàng Hồn có lực công kích mạnh như vậy, tương ứng, gánh nặng cũng không thể xem thường, lấy lực lượng thần hồn của hắn bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể ngưng luyện ra ba con hồn nha, thi triển ba lần Chàng Hồn.
Hơn nữa Chàng Hồn khác với những thần thông hồn lực bình thường, một khi thi triển thì tất cả hồn lực cũng nổ tan trong thức hải của địch nhân, không thể thu lại chút nào.
Hồn lực khác pháp lực, việc khôi phục khá khó, dù có Minh Nguyệt quyết cũng cần khoảng bảy ngày mới khôi phục lại được một phần ba hồn lực.
“Cái giá lớn như vậy, xem ra không thể tùy tiện dùng Chàng Hồn.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, vận công điều tức một lúc, sắc mặt liền trở lại bình thường.
Hồn lực bị tổn thất không thể nhanh chóng hồi phục như cũ, chỉ có thể từ từ khôi phục.
Hắn đứng dậy đi tới cạnh Cáp Cống. Cáp Cống đã tỉnh lại từ trong trạng thái bị “Chàng Hồn”, dù thân thể bị giam cầm nhưng miệng vẫn có thể động, y không ngừng gào thét với Viên Minh, bên trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập hung quang khát máu.
Viên Minh nhìn Cáp Cống điên cuồng trước mắt, có chút im lặng.
Hắn đã tìm những tài liệu có liên quan đến nhân tiêu và Phi Mao thuật trong Quy Tàng các, đáng tiếc chẳng tìm được gì. Bích La Động hình như cố ý che giấu mọi thứ liên quan tới Phi Mao thuật, ngay cả phương pháp luyện chế Phi Mao thuật cũng không thấy lưu trữ trong Quy Tàng các.
Đối với Cáp Cống đã lột xác hóa thành nhân tiêu, trước mắt Viên Minh không có bất kỳ biện pháp nào để giúp y khôi phục.
Thứ nữa là Cáp Cống đã xuất hiện ở đây, chỉ e đám người Hô Hỏa rất nhanh sẽ đuổi tới, thời gian cho hắn đã không còn nhiều.
“Chẳng lẽ thực sự phải giết Cáp Cống sao?” Viên Minh xiết chặt nắm đấm.
“Vị…đại nhân này, phải chăng nên mau chóng giết quái vật này rồi mau chóng rời khỏi đây?” Mẹ Đồ Á thấy Viên Minh nhìn con quái vật ghê tởm kia đến xuất thần, nhịn không được nói.
Viên Minh hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía nàng.
“Đại…đại nhân, là ta nói sai gì sao?” Mẹ Đồ Á bị hắn nhìn như vậy, trong lòng hoảng hốt.
Viên Minh thu tầm mắt lại, đáy mắt hiện lên nét bi ai.
Nếu mẹ Đồ Á biết quái vật trước mắt kia chính là chồng nàng, không biết trong lòng sẽ có cảm giác gì.
Cáp Cống nghe tiếng nói của nàng, đột nhiên ngưng gầm thét, huyết quang trong mắt cũng ảm đạm đi không ít.
Vẻ kinh ngạc lộ ra trong mắt Viên Minh. Hắn liếc nhìn mẹ Đồ Á, sắc mặt như có điều suy nghĩ, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.
***Chú giải***
1. thương đạo: Con đường thương nhân vận chuyển hàng hóa.
2. Hư linh: Trạng thái vô hình, vô chất.