Chương 64: [Dịch] Tiên Giả

Tam động chủ ra lệnh

Phiên bản dịch 11133 chữ

Viên Minh đội tấm da vượn lên, nhoáng cái hoàn thành hóa thú, quay người bổ một kiếm về phía trâm ô mộc, đồng thời phóng người tới mé rừng bên cạnh, làm bộ như muốn trốn vào hướng đó.

Có điều Khôn Đồ đã chờ sẵn ở bên đó, sói xanh bên cạnh gã ngoác cái miệng to như chậu máu ra gào rít, tức thì cuồn cuộn phong nhận cuốn theo gió lốc đánh về phía Viên Minh.

Viên Minh có vẻ đã đoán trước việc này, quay phắt người lại, thuận thế đổ người lăn một vòng, sau khí thành công né tránh đòn tấn công của phong nhận, liền thế tấn công vọt tới trước, trông bộ dáng như muốn lao thẳng vào trong rừng.

Lúc này, ánh lửa trong rừng bỗng bùng lên, theo đó một đám lửa cháy hừng hực đốt thủng một lùm cây, từ phía đối diện bắn tới người Viên Minh.

Có điều chính vào thời điểm ánh lửa bùng lên, tiếng đất nứt “rặc rặc” cũng đã vang lên, một cây gai gỗ to lớn trồi lên.

Viên Minh dùng hai tay nắm chặt gai gỗ, đu ngươi quay một vòng lớn, rồi mượn lực thay đổi hướng tấn công, bất thình lình lao thẳng về phía Khôn Đồ.

Đã chạy không được, vậy thì nhất định phải tranh thủ cơ hội khiến kẻ địch trọng thương.

Khôn Đồ thấy hắn đột nhiên quay lại xông về phía mình, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, chỉ nhấc tay đè chặt lên người sói xanh bên cạnh.

Chỉ thấy lòng bàn tay gã có ánh sáng xanh lập lòe lưu chuyển, tức thì pháp tức từ bàn tay phun trào, tiến vào trong người sói xanh.

Chỉ sau phút chốc, cả người sói xanh bừng lên những tia sáng xanh, lông lá trên người dựng đứng, ngay tiếp đó, trong cái miệng lớn như chậu máu, một đoàn ánh sáng xanh quay cuồng bắt đầu ngưng tụ lại, tỏa ra uy áp mãnh liệt vượt xa lúc trước.

Đối mặt với sát chiêu của Khôn Đồ, Viên Minh lần này lại không có ý định tránh né, tốc độ nhào tới không những không giảm mà còn tăng.

“Rống…”

Sói xanh nổi giận điên cuồng rống lên, tức thì mấy chục phong nhận cực kỳ sắc bén nằm lẫn trong đoàn ánh sáng xanh quay cuồng khuấy động ép tới.

Viên Minh thấy thế vẫn không chùn bước, lao cả người vào trong đoàn ánh sáng kia, bị phong nhận lẫn vầng sáng chói lòa kia nuốt chửng.

Nhìn thấy cảnh này, Tam động chủ không khỏi nhíu mày.

Ngay vào lúc nàng định quay người rời đi, trong mắt chợt lóe lên nét bất ngờ, động tác theo đó cũng ngưng lại.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, trong đoàn ánh sáng xanh do sói xanh phun ra, một vệt sáng vàng kim bừng lên, y như một cây thương vàng đâm thẳng vào đoàn ánh sáng lẫn phong nhận kia.

Bị quầng sáng chói lòa hỗn loạn kia cản trở tầm mắt nên au cũng không thể thấy rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Viên Minh thân ở bên trong, bộ dạng vô cùng thê thảm, cả người đầy những vết máu.

Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn hung tợn kiên định, không hề có chút ý thoái lui nào, đồng thời cánh tay vàng óng trước ngực nhanh chóng thò ra, năm ngón xòe rộng như một mặt khiên, cùng những phong nhận đang điên cuồng khuấy động kia va chạm, từ bên trong cứng rắn xé ra một lỗ hổng lớn.

Hắn gian nan nhấc chân, kéo thân thể với chồng chất những vết thương đếm không hết đang chảy máu đầm đìa, dưới sự bảo hộ của cánh tay màu vàng kim, từng bước tiến tới gần Khôn Đồ và sói xanh.

Khôn Đồ vốn lúc đầu vì Tam động chủ không hỏi đến chuyện này mà cảm thấy nhẹ nhõm, tự tin chỉ cần nhanh chóng giết chết đối phương là có thể kê gối ngủ ngon, nhưng hiện tại lông mày của gã lại bất giác nhíu lại.

“Làm sao có thể? Chỉ là một tên thú nô, làm sao lại có thể ngăn được?”

Theo Viên Minh từng bước áp sát, không chỉ uy lực của đám phong nhận kia không ngừng giảm đi, mà vẻ tập trung, căng thẳng trong mắt Khôn Đồ cũng càng lúc càng rõ nét.

Ngay khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa đầy một trượng, Viên Minh giơ cánh tay nhuốm máu lên, nắm chặt Thanh Ngư kiếm cũng đã dính đầy máu tươi.

Trong cơ thể hắn, công pháp Cửu Nguyên Quyết toàn lực vận chuyển, pháp lực từ đan điền bất chấp tất cả tràn vào trong Thanh Ngư kiếm

Ánh sáng xanh chạy dọc thân kiếm như có cá bơi qua lại, đồng thời còn lờ mờ nghe có tiếng kiếm reo.

Dưới sự hỗ trợ của Súc Nguyên Tí, một luồng kiếm khi như có như không từ mũi kiếm đột nhiên xuất hiện, khiến đôi mắt Khôn Đồ không khỏi hơi lóe lên.

“Chỉ là sâu kiến ti tiện, còn mơ tưởng xoay người? Muốn chết!” Miệng gầm lên một tiếng, Khôn Đồ lấy từ trong ngực áo ra một tấm phù lục màu vàng rồi lập tức vung về phía Viên Minh.

Tấm phù lóe sáng, phát ra âm thanh như tiếng mũi tên xé gió.

Ngay tiếp đó, một ngọn phù tiễn do ánh sáng vàng ngưng tụ thành, theo một tiếng “viu”, bắn vào trong đoàn sáng xanh rồi lao thẳng về phía đầu Viên Minh.

Phù tiễn có tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn có ánh sáng xanh che mắt nên người thường không thể tránh được tiễn này, thậm chí căn bản còn chẳng kịp phát hiện ra nó.

Nhưng Viên Minh thì khác, chỉ chớp mắt sau khi tấm phù được kích phát, hắn đã “nhìn” thấy.

Những ngày tu luyện Minh Nguyệt vừa qua khiến thần hồn của hắn bất tri bất giác có chút thay đổi, đối với cảm giác nguy hiểm càng thêm nhạy cảm.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc không có chỗ cho hắn do dự, trường kiếm trong tay lập tức chém một kiếm về phía trước.

“Keng”, một thanh âm chói tai vang lên.

Trường kiếm bừng ánh sáng xanh, chính diện va chạm với phù tiễn, kéo theo tiếng nổ dữ dội.

Một quả cầu lửa cao hơn trượng nổ tung, thân thể Viên Minh theo đó bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống chỗ cách đó bốn, năm trượng.

Hắn nặng nề rơi xuống đất, lồng ngực cảm giác vô cùng khó chịu, cổ họng thấy ngai ngái, giãy dụa hồi lâu cũng không thể đứng thẳng dậy.

Khôn Đồ thấy thế nhíu chặt mi tâm, tấm Viêm Phá phù này chính là một trong những món quà mà sư phụ đưa cho gã trong lễ nhập môn, uy năng khi bộc phát có thể so với một lần tu sĩ Luyện Khí tầng bảy thi pháp tấn công, vậy mà vẫn không thể giết được Viên Minh.

“Thể phách Phi Mao thú nô thực sự cường hãn như vậy?” Gã âm thầm kinh nghi không dứt.

Khôn Đồ không biết rằng, Viên Minh ngoài việc huy kiếm nghênh kích ra, đại đa số uy năng thực ra đều bị cánh tay màu vàng kim hỗ trợ ngăn cản.

Nếu không như thế, dù Viên Minh có đốt hết pháp lực cũng không thể đỡ nổi một kích này.

Thực tế, hắn lúc này cũng đã không còn sức đánh tiếp, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng vẫn lấy trường kiếm chống, cố gắng đứng người lên.

Tam động chủ thấy thế, trong ánh mắt bình tĩnh bắt đầu có thêm chút muốn xem xét đánh giá.

Khôn Đồ thần sắc trên mặt thoáng buông lỏng, khẽ gật đầu với ả chột mắt kia, đúng lúc này, gã đã không còn ý định rút hồn phách Viên Minh, mà chỉ muốn mau chóng diệt trừ hắn.

Ả chột lập tức hiểu ý, đưa mắt cẩn thận quan sát Tam động chủ, thấy nàng cũng không có ý phản đối, lập tức bước tới phía Viên Minh.

Nhưng vào lúc này, một lùm cây ở mé rừng bên cạnh bỗng xao động, tiếp đó một cái bóng nhỏ nhắn từ trong nhảy vọt ra, chạy tới chỗ giữa mấy người, xong bắt đầu nghiêng đầu đánh giá trái phải xung quanh.

“Hỏa Sàm Nhi, còn không qua đây.” Vừa nhìn thấy nó, trong mắt Tam động chủ hiện lên ý cười, mở miệng gọi.

Ba người Khôn Đồ lập tức không dám nhúc nhích, sợ vì lúc trước từng tấn công con chồn lửa này, giờ khiến nó lộ địch ý với mình, làm Tam động chủ không vui.

Chỉ thấy chồn lửa nhanh chóng đảo trên thân mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên thân Tam động chủ.

“Còn chưa về.” Tam động chủ gọi thêm lần nữa, trong giọng nói đã có thêm vẻ nghiêm khắc.

Lúc này, một màn khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện.

Chồn lửa nghe Tam động chủ gọi xong, không ngờ lại ngoảnh đầu đi rồi chạy thẳng tới chỗ Viên Minh, tiếp đó bám vào ống quần hắn leo lên, đi thẳng lên trên vai hắn.

Sau khi đứng trên bả vai Viên Minh, chồn lửa cũng không chịu ngồi yên mà không ngừng cọ cọ đầu vào cổ, vào mặt Viên Minh, tựa như đang tham lam hít lấy hít để hương vị gì đó.

Một màn đầy bất ngờ này khiến Viên Minh cũng kinh ngạc không thôi, nhưng hắn không xua đuổi, cứ mặc nó đùa nghịch trên người mình.

Tam động chủ thì cau mày, quan sát trên dưới Viên Minh một hồi lâu mà nỗi nghi hoặc trong mắt chung quy vẫn không có lời giải.

Nàng bước tới trước, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trên người ngươi có ẩn giấu bảo vật gì có thể thu hút linh thú sao?”

“Không có.” Viên Minh nuốt nước bọt, lắc đầu đáp.

“Ngươi am hiểu thuật ngự thú?” Tam động chủ lần nữa hỏi.

“Không.” Viên Minh lần nữa lắc đầu.

“Vậy thì đúng là kỳ quái, con chồn lửa này của ta luôn không thích người sống, lại thân thiết với ngươi. Ngươi tên gì?” Tam động chủ hỏi.

“Viên Minh.” Viên Minh đáp gọn.

“Từ hôm nay, ngươi theo ta về Bích La Động, gia nhập Hỏa Luyện đường làm đệ tử ký danh.” Tam động chủ thản nhiên mở miệng ra lệnh.

Nghe lời này, ba người Khôn Đồ nhất thời kinh hãi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Tam động chủ, không thể, hắn…” Khôn Đồ còn chưa nói hết câu đã bị một luồng sóng khí nóng rực thổi cho ngã lăn ra đất.

Chỉ thấy trên khoảng đất trống giữa rừng, xuất hiện một con chim lớn màu đỏ lửa cao khoảng một trượng, dài hơn ba trượng, toàn thân mọc đầy lông vũ màu đỏ đậm diễm lệ, khắp người có hoa văn sáng rực như ngọn lửa, tỏa ra nhiệt khí nóng rực.

Chỉ tích tắc sau khi con chim này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên, nó ngẩng cao đầu mà đứng, khi đưa mắt nhìn quanh mang theo vẻ cao ngạo, trong khi đó con sói xanh của Khôn Đồ đã sớm nằm bẹp xuống đất, cả người co rúm lại, bày ra tư thái e dè thần phục.

“Hỏa Vũ chuẩn…” Khôn Đồ sau khi đứng lên, trong mắt bỗng lộ ra vẻ sợ hãi.

Hai người Hô Hỏa cũng không dám nói nửa lời.

Tam động chủ khẽ đảo cổ tay, tức thì trong lòng bàn tay có một viên tinh thạch trong suốt màu đỏ sẫm, đoạn đưa tay vẫy vẫy về phía con chồn lửa đang tay thì bới đầu Viên Minh, miệng chảy nước miếng thèm thuồng nhìn qua phía con Hỏa Vũ chuẩn kia.

Viên Minh lúc này mới để ý thấy, Hỏa Vũ chuẩn dù tư thái cao ngạo, nhưng ánh mắt lại luôn đặt ở phía trên, hữu ý mà làm như vô tình, tránh nhìn qua chỗ hắn.

Về phần nó tránh né ai, không cần nghĩ nhiều cũng biết đó không phải là Viên Minh.

“Hỏa Sàm Nhi.” Tam động chủ nhướng mày, có vẻ không vừa lòng.

Chồn lửa lúc này mới lưu luyến dời ánh mắt, nhảy phóc một cái từ đầu vai Viên Minh qua cánh tay Tam động chủ, xong liền ngồi xổm như con sóc, hai tay ôm lấy khối tinh thạch màu đỏ lửa kia rồi bắt đầu gặm ngon lành.

Khối tinh thạch kia nhìn qua đã biết rất cứng rắn, thế mà ở trong miệng lại chẳng khác gì khối băng giòn.

Khi Viên Minh còn đang thấy ngạc nhiên, Tam động chủ đã tung người vọt lên, đáp xuống lưng Hỏa Vũ chuẩn.

Khoảnh khắc nàng vừa đáp xuống, con Hỏa Vũ chuẩn cao ngạo kia run rẩy thấy rõ.

“Đi lên.” Tam động chủ nói.

Viên Minh giật mình hoàn hồn, lúc này mới ý thức được, vị Tam động chủ kia đúng là muốn dẫn hắn tới Bích La Động.

Hắn nhìn Khôn Đồ và Hô Hỏald một cái thật sâu, xong liền mạnh mẽ áp chế thương thế, hít sâu một hơi, giải trừ Phi Mao thuật, cầm kiếm nhảy lên, đáp xuống chỗ sau lưng Tam động chủ.

Hỏa Vũ chuẩn ở dưới bất mãn lung lay đầu, hiển nhiên là không thích Viên Minh cưỡi trên người nó, nhưng sau khi Tam động chủ lên tiếng ra lệnh thì vẫn ngoan ngoãn dang cánh, bay vút lên trời cao.

Viên Minh đứng không vững, ngã ngồi trên lưng Hỏa Vũ chuẩn. Hắn vội vàng túm lấy lông vũ, ổn định lại thân hình.

Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ xung quanh đều đang nhanh chóng tụt lại phía sau, trong đầu ong ong rung động, mọi chuyện xảy ra cách đây không lâu, cảm giác chỉ như một giấc mơ.

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Giả của Vong Ngữ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!