Trơ mắt nhìn Viên Minh được Tam động chủ mang đi, Khôn Đồ cũng không dám có bất cứ có hành động gì, mặt mũi tái xanh tái xám.
“Khôn Đồ đạo hữu, hôm nay không thể nhổ cỏ tận gốc, thì này xem như kết không thể giải. Ngày sau hắn không chết, chính là ngươi vong.” Hô Hỏa trưởng lão ánh mắt thâm trầm, mở miệng nhắc.
“Điều này không cần ngươi nói.” Khôn Đồ híp hai mắt lại, lạnh lùng đáp.
…
Lần đầu tiên cưỡi linh thú bay lượn trên không trung nên tâm tình Viên Minh khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
Nhưng sau khi làm quen một chút, hắn liền bình tĩnh lại, cảm nhận tiếng gió gào rít bên người, nghiêng người nhìn xuống phía dưới.
Lúc này cách mặt đất mấy trăm trượng, núi rừng mênh mông phía dưới trong màn đêm trở nên tối tăm mờ ảo, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ của dãy núi chập trùng, khiến hắn sinh ra cảm giác như đứng trên lầu cao trăm trượng, nhìn con người dưới đất nhỏ như sâu kiến.
Viên Minh thu tầm mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên bầu trời mây phủ mịt mờ, trăng sáng sao thưa, cũng không biết có phải vì hắn bay cao mà trông có vẻ gần hơn.
Lúc này, Viên Minh cảm giác có ánh mắt chú ý mình, sau khi đưa mắt nhìn qua, phát hiện trên đầu vai Tam động chủ, con chồn lửa kia đang ló nửa cái đầu đầy lông ra, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Viên Minh cũng xem như được nó gián tiếp cứu mạng, nên liền mỉm cười với nó, con chồn thấy thế chỉ chớp chớp mắt.
Hỏa Vũ chuẩn dang cánh bay lượn không biết bao lâu, trong bóng tối phía dưới chợt có từng chùm ánh sáng chói lọi xuất hiện, Viên Minh đưa mắt nhìn xuống, thấy ngay một mảng kiến trúc lớn đèn đuốc sáng trưng hiện ra trong tầm mắt.
Tông môn Bích La Động dựa lưng vào Thập Vạn Đại Sơn, cũng là xây dựng giữa rừng núi mênh mông, chỉ có điều thảm thực vật tại nơi đặt trụ sở chính của tông môn không rậm rạp như trong Thập Vạn Đại Sơn mà thôi.
Theo khoảng cách tới tông môn càng lúc càng gần, Viên Minh chợt phát hiện trên bầu trời khu vực tập trung các tòa kiến trúc của tông môn có bao phủ một tầng sương mù như ẩn như hiện, khiến người ta khó mà nhìn rõ.
Sau khi ngưng tụ hồn lực vào xung quanh hai mắt, hắn cuối cùng mới khẳng định chắc chắn là tầng sương mù kia thực sự tồn tại.
Hơn nữa, sương mù kia giống như một cái nồi lớn úp ngược, càng gần phần đáy nồi trên không thì càng dày đặc, trái lại, càng gần miệng nồi thì càng mỏng manh.
Viên Minh muốn mở miệng hỏi, nhưng khi nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tam động chủ, rốt cuộc lại thôi không hỏi nữa.
Lúc này, chỉ thấy Hỏa Vũ chuẩn bay tới bên ngoài tầng sương mù liền đột nhiên ngừng lại.
Tiếp đó, chợt thấy bên hông Tam động chủ có một khối lệnh bài màu đỏ sậm lóe sáng, tỏa một vầng hào quang mờ mịt bảo hai người, hai thú bọn họ vào bên trong.
Tức thì, một nhóm bọn hắn dưới sự bao phủ của vầng hào quang kia, dễ dàng xuyên qua tầng sương mù, tiến vào bên trong.
Sau khi tiến vào bên trong tầng sương mù, Hỏa Vũ chuẩn bắt đầu lượn xuống, cảnh vật bên dưới theo đó càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Viên Minh liếc mắt nhìn về phía Đông Bắc tông môn, liền thấy hẻm núi và cánh cổng bằng đồng xanh mà hắn và đám dã nhân sau khi bị bắt đã từng đi qua.
Địa thế toàn bộ Bích La Động là dạng Tây cao Đông thấp, phân bố thành ba tầng kiểu bậc thang.
Phần cực Đông là một quảng trường đá xanh rộng lớn, hai bên quảng trường là mấy đài diễn võ cao hơn mặt đất một chút, trong khu vực trung tâm cao hơn một tầng là bảy tám tòa kiến trúc hình trong mang phong cách dị vực.
Cái này cơ bản giống như cảnh tượng mà Viên Minh thấy khi tiến vào Bích La Động lúc trước.
Mà ở cực Tây nơi địa thế cao nhất có thể thấy ba ngọn núi nhô cao nằm cạnh nhau, trong đó ngọn núi ở rìa Tây Nam là thấp nhất, chỉ tương đương một mảng đồi nhô ra, trong đó có thể nhìn thấy từng phân khu giống như ruộng đồng.
Ngọn núi ở khu vực trung tâm phía Tây có địa thế cao hơn một chút, còn ngọn núi nằm sát gần Thập Vạn Đại Sơn ở phía Bắc nhất, cũng là ngọn núi cao nhất, có diện tích lớn nhất.
Mặc dù đang ban đêm, nhưng khắp nơi trong tông môn vẫn đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng thú rống.
Hỏa Vũ chuẩn vỗ cánh, bay xuống phía ngọn núi ở giữa ba ngọn núi kia.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, Viên Minh dần dần thấy rõ trên đỉnh núi có mấy tòa lạc viện phân bố rải rác. Các tòa kiến trúc này có quy cách lớn nhỏ khác nhau, kiểu dáng cũng rất khác với kiến trúc hình tròn phía trước, trái lại rất giống với kiến trúc Trung Nguyên trong trí nhớ Viên Minh.
Cuối cùng, Hỏa Vũ chuẩn chở bọn hắn đáp xuống một quảng trường đá trắng phương viên hơn trăm trượng nằm phía trước núi.
Sau khi đáp xuống đất, Viên Minh ngắm nhìn bốn phía, thấy phía bên cạnh cách đó không xa, trên rìa quảng trường có một khối bia đá màu xanh dựng sừng sững, trên bia có khắc một cột chữ Nam Cương: “Hỏa Luyện đường.”
Tam động chủ bảo Viên Minh đi theo mình, hai người xuyên quan quảng trưởng, đi tới trước một tòa lạc viện.
Đúng lúc này, một nữ tử thân vận váy màu đỏ lửa, bên hông buộc một khối lệnh bài màu lục bắt mắt, bỗng nhiên từ đằng xa chạy tới, dừng bước trước mặt Tam động chủ rồi cúi đầu thi lễ.
“Bái kiến sư tôn.”
Nữ tử vừa mở miệng, Viên Minh đã cảm thấy giọng nói này hơi quen, ngưng mắt nhìn lại, phát hiện ra đúng là người quen thật.
“Trần Uyển, ngươi đến rất đúng lúc, đây là đệ tử ký danh mới nhập môn, tên…Viên Minh. Ngươi dẫn hắn tới biệt viện của đệ tử ký danh, sắp xếp chỗ ở cho hắn đi.” Tam động chủ nhìn về phía nữ tử, lên tiếng căn dặn.
Trần Uyển khi vừa nghe thấy cái tên này liền lập tức ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt Viên Minh nhìn lại, nhất thời sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Uyển vội vàng lên tiếng đáp ứng: “Đệ tử tuân mệnh.”
Tam động chủ khẽ gật đầu, lúc đang định rời đi, bỗng nhớ tới một chuyện, lại đưa mắt nhìn về phía Viên Minh, thấy vết thương trên người hắn đã kết vảy, đối với sức khôi phục của hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Ngươi xuất thân là Phi Mao thú nô, Hủ Tâm đan trên thân đoán rằng còn chưa giải trừ, ngươi cầm chỗ Thanh Tâm đan này đi, dù không phải thuốc giải chuyên dùng cho Hủ Tâm đan nhưng chỉ cần dùng liên tục ba ngày thì cũng có thể loại bỏ dư độc trên người ngươi.” Tam động chủ nói.
“Đa tạ Tam động chủ.” Viên Minh lập tức ôm quyền đáp tạ.
Sau khi để lại một bình bạch ngọc nho nhỏ, Tam động chủ liền ôm chồn lửa vào trong ngực rồi chậm rãi rời đi.
“Hỏa Sàm Nhi” kia lại chui đầu từ trong ngực nàng ra, ló đầu qua vai, nhìn về phía Viên Minh.
Đợi khi Tam động chủ đã đi xa, Trần Uyển mới thu hồi tư thế cung tiễn, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn qua chỗ Viên Minh.
“Sư tôn tính tình tán đạm(1), bình thường đều là tông môn sắp xếp, chưa từng có tiền lệ chủ động mang đệ tử ký danh về, người làm sao…” Trần Uyển nhíu mày nhìn về phía Viên Minh, trong lòng trăm mối không cách giải.
“Làm sao lại mang một Phi Mao thú nô về?” Viên Minh bổ sung.
Trần Uyển cũng không kiêng dè, thản nhiên gật đầu.
“Xem như nhân họa đắc phúc đi, nói tới còn phải cảm tạ Khôn Đồ…” Viên Minh mỉm cười nói tiếp.
Nghe tới cái tên Khôn Đồ, Trần Uyển bỗng thầm giật mình, ý thức được đã có chuyện xảy ra, nhưng sau khi nghe Viên Minh kể xong câu chuyện, sắc mặt nàng vẫn không khỏi trở nên khó coi.
“Không ngờ y lại ác độc như vậy, kết bè kéo cánh đi mưu hại ngươi.”
“Giết người diệt khẩu, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất, cũng không có gì kỳ quái…” Viên Minh đang nói đột nhiên ngưng lại, nhìn về phía Trần Uyển.
Hắn nhíu mày hỏi: “Ta tò mò chính là, Trần sư tỳ vì sao không tố giác với tông môn chuyện bị bọn chúng âm mưu khi nhục lúc trước?”
Trần Uyển nghe thế, đôi mắt chớp động hồi lâu mới thở dài nói: “Mọi chuyện xảy ra ngày đó đều dựa vào lời nói của các bên chứ không có chứng cứ xác thực, lời của ta và ngươi sẽ không được tính.”
Nghe nàng nói “lời của ta và ngươi” chứ không “lời nói một phía của ngươi” khiến khuôn mặt Viên Minh hơi giãn ra.
“Huống hồ Khôn Đồ đã nhập nội môn, sư phụ Mông sơn trưởng lão của y chính là người đứng thứ hai Ngự Thú đường, địa vị khác với các trưởng lão khác, ta…”
“Hiểu rồi.” Viên Minh khẽ gật đầu, lên tiếng cắt ngang.
Hắn cũng không dạng người cổ hủ cố chấp, tự nhiên biết mỗi người đều có lúc thân bất do kỷ.
“Thật xin lỗi, ta không biết vì chuyện này xém chút hại ngươi mất mạng…Nhưng ngươi cũng coi như nhân họa đắc phúc, ta hi vọng chuyện này cứ vậy mà dừng, sau này đừng nhắc lại. Sư tôn người tính tình không muốn quản lý tục vụ(2), ta không muốn vừa gia nhập dưới trướng sư tôn đã gây rắc rối cho người.” Trần Uyển bỗng đổi đề tài, nói.
Nghe lời này, Viên Minh vừa định lên tiếng trả lời, chợt nghe một tiếng mèo kêu kéo dài truyền đến.
“Meo…”
Âm cuối kéo cực dài, tựa như biểu đạt một loại tâm tình bất mãn.
Viên Minh kinh ngạc một hồi, băn khoăn đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không hề thấy bóng dáng con mèo nào.
Trần Uyển cũng cảm thấy rất ngờ vực, nói: “Kỳ quái, trên núi từ lúc nào lại có mèo hoang?”
“Trần sư tỷ, dẫn ta tới chỗ ở đi.” Viên Minh thừa cơ đổi đề tài, nói.
Trần Uyển gật gật đầu, dẫn hắn vòng qua viện lạc(3) bên cạnh cách đó không xa, vừa đi vừa nói:
“Nơi này là chỗ ở cho nô bộc của Hỏa Luyện đường, phụ trách việc ăn uống hàng ngày của các đệ tử. Đệ tử ký danh các ngươi ở viện lạc phía sau, trước mắt tổng cộng có một trăm ba mươi tám đệ tử ký danh, mỗi người đều có một gian phòng sinh hoạt hàng ngày riêng.”
Theo lời giới thiệu của nàng, hai người tới một khu kiến trúc chiếm diện tích cực lớn, từng gian phòng ốc nằm cạnh nhau, khoảng cách giữa mỗi gian đều chỉ khoảng mấy trượng, không hề có viện tử đơn độc, tổng thể trông có hơi chật chội.
“Trần sư tỷ, có chỗ nào tương đối yên tĩnh một chút không?” Viên Minh hỏi.
Trần Uyển suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có, sau lần thí luyện trước, có tám tên đệ tử Hỏa Luyện đường qua đời, trong đó có năm người quan hệ thân thiết, ở cũng gần nhau, kết quả cùng không thể trở về. Khu vực bọn họ sau đó liền bỏ trống, nhất thời chẳng có ai chọn ở chỗ đó cả.”
“Tốt, vậy dẫn ta qua bên đó luôn đi.” Viên Minh lập tức nói.
“Ngươi…Thôi được rồi.” Trần Uyển hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hai người dọc theo con đường giữa các gian phòng, đi thẳng tới chỗ sâu trong hậu viện, chỉ thấy phòng ốc đằng trước cơ bản đều là một mảng tối om, hiển nhiên là không có ai ở.
Viên Minh không cảm thấy kiêng kỵ chút nào, chọn một căn nhà dưới gốc thông cổ thụ ở góc làm nơi ở của mình.
“Giường nệm trong này đều đã được đổi, ngày mai ta sẽ thông báo cho quản sự nô bộc một tiếng, sẽ sắp xếp người quét dọn hàng ngày cho ngươi, về việc học của Hỏa Luyện đường thì nhị sư huynh Phương Cách đang phụ trách, ngày mai tới Hỏa phường người từ từ sẽ biết.” Trần Uyển dặn dò.
“Đa tạ.” Viên Minh ghi nhớ từng điều lại.
“Nghỉ sớm đi.” Trần Uyển nói xong liền quay người rời đi.
Viên Minh đang định đẩy cửa bước vào nhà, chợt nghe tiếng Trần Uyển từ sau lưng truyền đến: “Phải rồi, chuyện ta và ngươi quen biết, hi vọng ngươi không tiết lộ cho người khác.”
Nghe lời này, Viên Minh nhất thời sững người.
Tiếp đấy, hắn đẩy cửa phòng, bước vào bên trong.
Viên Minh châm ngọn đèn dầu trên bàn, theo ánh lửa yếu ớt chiếu ra xung quanh, không gian bên trong căn phòng với bài trí tương đối đơn giản chợt hiện lên.
Diện tích cả gian phòng không lớn lắm, bên trái chỗ gần cửa số có đặt một thư án và một cái ghế thái sư, trên bàn có đặt sẵn bút nghiên, nhưng không thấy có giấy, sách.
Ngay giữa phòng là một cái bàn tròn và bốn ghế băng xếp xung quanh, trên bàn có bày một bộ ấm chén.
Ở chỗ ngoài cùng bên phải của căn phòng có treo một tấm mành trên khung gỗ rỗng, dùng làm vách ngăn đơn giản, bên trong có kế một chiếc gường gỗ táo hình chữ nhật. Trên giường đã có trải sẵn đệm và một bộ chăn mền được xếp ngay ngắn, gọn gàng.
Viên Minh ngồi ở bên giường, cảm nhận xúc cảm êm ái từ dưới mông truyền lên, nhất thời kinh ngạc không nói lên lời.
Hắn lúc trước luôn giữ biểu hiện bình tĩnh, nhưng thực sự đến tận lúc này, đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng.
“Ta đây xem như là vào tông môn Bích La Động rồi sao?”
*****
Chú giải:
1. Tán đạm: Là người tính vô tư, thích sống nhàn nhã.
2. Tục vụ: là những công việc hàng ngày, lặp đi lặp lại.
3. viện lạc: Nghĩa mặt chữ là sân trong, do kiểu kiến trúc cổ TQ nhà luôn có sân nên nghĩa đúng của viện lạc là một khu đất trống được bao quanh bởi một bức tường hoặc hàng rào ở phía trước và phía sau của ngôi nhà.