Thời gian dành cho sách thuần thú ít hơn nhiều so với dự kiến, thế nên sau khi trả hết toàn bộ sách về chỗ cũ, hắn bắt đầu dạo bước trước kệ sách, chọn một ít nội dung khác để đọc.
Đi tới danh mục ‘Địa Lý Chí’, Viên Minh dừng bước, phân vân nhìn một lúc lâu mới lấy từ trên giá xuống một cuốn có tên là ‘Lục Thông Chí’.
Quyển sách này so với những quyển khác thì dày và lớn hơn hẳn, trang bìa cũng rất khác biệt, dùng một tấm gỗ cứng rắn chế thành, trên bìa còn chạm khắc một tấm bản đồ.
Viên Minh bắt đầu lật “Địa Thông Chí” ra xem, lại phát hiện trang đầu tiên bên trong được gấp lại.
Hắn mở nó trải ra, phát hiện trang này lớn bằng ba trang sách bình thường, trên đó vẽ một tấm địa hình đồ(1) diện tích rộng lớn bằng những đường nét màu đen và đỏ.
Nói là địa hình đồ cũng không chính xác, bởi nửa phần trên của tấm bản đồ này chỉ là những đường bản đồ thô sơ giản lược, trên đó có phân chia lãnh thổ với diện tích gần đúng, nhưng không có đánh dấu địa hình địa vật.
Còn nửa phần dưới lại được đánh dấu rõ ràng các loại địa hình địa vật, trong đấy núi non nổi lên, thung lũng sông chìm xuống, sơn thế thủy mạch cực kỳ rõ nét, sinh động như thật.
Nhưng ánh mắt Viên Minh lại rơi thẳng vào khoảng một phần ba bản đồ, chỗ được vẽ đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn.
Nguyên do chính là vì trên chỗ sát mép bản đồ có ghi chú hai chữ to “Trung Nguyên”, đó chính quê hương trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của Viên Minh, cũng chính nơi mà hắn muốn trở về nhưng lại không biết là cụ thể là nên về nơi nào trên đó.
Viên Minh nhìn kỹ một hồi, liền phát hiện chỗ chỉ chiếm một phần ba bản đồ còn không được hoàn chỉnh, mà chỉ đại khái đánh dấu phần bản đồ của hai quốc gia, một gọi là Đại Tấn, cùng tên với quốc gia của tiểu hoàng đế mà hắn thấy khi châm hương khi trước, một nước khác gọi là Tây Việt.
Hai quốc gia này sát cạnh nhau, và đều giáp với Thập Vạn Đại Sơn như giao long nằm vắt ngang, và nếu vượt qua sườn núi khổng lồ được phác họa bằng đường màu đen trên bản đồ, sẽ thấy Nam Cương nằm phía bên kia.
Địa hình Nam Cương được phác họa tỉ mỉ hơn rất nhiều, ngoại trừ núi non sông ngòi còn đánh dấu một số quốc gia và phạm vi thế lực tương tự quốc gia.
Viên Minh cẩn thận tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm thấy vị trí của Bích La Động.
Sau khi cẩn thận so sánh, hắn mới kinh ngạc phát hiện Bích La Động trông có vẻ rộng lớn, nhưng đem so với dãy Thập Vạn Đại Sơn khổng lổ kia, quả thực là không đáng để nhắc tới.
Mà toàn bộ diện tích lãnh thổ Nam Cương còn lớn hơn nhiều, cho người ta cảm giác lớn đến mức thái quá.
Viên Minh định tìm một lộ tuyến nối từ Nam Cương đến Trung Nguyên, có điều sau khi nhìn kỹ một hồi, cuối cũng vẫn không thu hoạch được gì.
“Trời đất bao la, muốn trở lại quê nhà, chung quy cũng không phải chuyện dễ dàng.” Viên Minh thầm cảm thán trong lòng.
Lúc này, hắn nhớ đến một chuyện, lại bắt đầu ngưng mắt tìm kiếm trên bản đồ, mất một lúc sau mới tìm ra được một ngọn núi bé như hạt gạo, ở bên cạnh đánh dấu mấy chữ nhỏ “Thanh Áo Sơn”.
Đó chính quê nhà mà Cáp Cống từng nhắc tới, cũng điều cuối cùng mà y nghĩ tới lúc lâm chung.
Viên Minh dự định đợi sau khi hắn đứng vững gót chân ở Bích La Động, sẽ nghĩ cách đi ra ngoài một chuyện, muốn về Trung Nguyên thì quá khó, nhưng nếu đi một chuyến tới Thanh Áo sơn, phỏng chừng sẽ tương đối dễ dàng.
Nhìn một lát nữa, hắn thu hồi nỗi băn khoăn trong lòng, gập tấm bản đồ lại rồi bắt đầu lật sách đọc.
Nội dung được ghi trong sách này chủ yếu là giới thiệu tình huống các dòng sông, dãy núi của Nam Cương, ở trong đó còn pha tạp rất nhiều dị văn cố sự, truyền thuyết thần tiên chí quái, vừa kỳ quái vừa khó phân biệt thật giả.
Do đại đa số các địa phương đều rất xa lạ, hơn chưa từng đi qua hay nghe qua nên trong đầu cũng không có khái niệm gì, sau khi đọc một lát liền cảm giác không hứng thú lắm, đem sách trả về chỗ cũ.
Sau đó, hắn lại chú tâm tìm mấy cuốn điển tịch về phương diện địa lý, tính tìm kiếm thêm chút ít thông tin liên quan đến Trung Nguyên, đáng tiếc những ghi chép như vậy ở trong sách vừa thưa thớt, hơn nữa lại chẳng thể cũng cấp cho hắn quá nhiều tin tức.
“Rốt cuộc thì ở mảnh đất Nam Cương, thư tịch liên quan tới Trung Nguyên thực sự là ít đến đáng thương.” Viên Minh đặt quyển sách cuối cùng đặt lại lên giá, đoạn tiếp tục dạo bước, muốn nhìn chút xem các mục khác còn có nội dung gì.
Sau khi đi mấy bước, hắn dừng chân trước mục ‘Tu Hành’.
Viên Minh tiện tay lấy một quyển từ trên giá xuống, liếc mắt nhìn bìa, thấy bên trên ghi “Tu Hành Thông Thức” bằng văn tự Nam Cường, lòng lập tức cảm thấy hứng thú.
Hắn có thể đạp bước trên con đường tu hành, vốn đã là một chuyện nằm ngoài dự liệu, trước đây bị nhốt trong Thập Vạn Đại Sơn làm Phi Mao thú nô, tự nhiên cũng sẽ chẳng có ai dạy cho hắn những kiến thức căn bản về phương diện tu hành.
Lần này, sau khi trời đưa đất đẩy khiến hắn trở thành đệ tử ký danh, vẫn như trước chẳng có ai giải đáp thắc mắc cho hắn, vậy nên thứ Viên Minh thiếu khuyết chính là loại kiến thức này.
Hắn lập tức quay lại chỗ ngồi, mở sách ra rồi bắt đầu tỉ mỉ lật xem.
Đọc được một lúc, lông mày Viên Minh nhăn tít lại, trong lòng thầm nghĩ: “Hóa ra cùng là tu hành mà không phải tu sĩ nào cũng giống tu sĩ nào, còn có phân chia Pháp tu, Thể tu và Hồn tu.”
Theo như nội dung ghi trên sách, cái gọi là Thể tu chính là chuyên tu thể phách, tu luyện công pháp luyện thể, chú trọng rèn luyện da lông gân cốt huyết nhục và tạng phủ, rèn luyện chính bản thân mình tới mức độ như pháp bảo, khi đối chiến với kẻ địch thì không cần dựa vào ngoại vật, bản thân chính là vũ khí giết địch, hơn nữa năng lực sinh tồn còn rất mạnh.
Pháp tu thì là chú trọng tu luyện tích lũy pháp lực, dẫn linh khí thiên địa nhập vào trong cơ thể, từng bước thanh lọc, cô đọng, sau đó chứa đụng ở trong đan điền, kinh mạch, kết hợp với pháp thuật phóng ra, sẽ có thể có năng lực quỷ thần cũng không lường được, tu tới chỗ cao thâm thậm chí còn có thể dời non lấp bể.
So với Thể tu mà nói, cuốn sách này rõ ràng tôn sùng con đường tu pháp hơn, nói dù thể phách tương đối yếu nhược, nhưng thi pháp ngự vật, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, công kích biến hóa đa đoan, cũng có thể thông qua các loại thủ đoạn như trang bị điều khiển pháp khí, rèn luyện dược vật để tăng thực lực bản thân, thường thường công thủ càng thêm toàn diện.
Loại thứ ba được đề cập trong sách là Hồn tu, có điều nội dung rất ít.
Đối với Hồn tu, tác giả viết cuốn sách này tựa hồ có ý kỳ thị rất rõ ràng, chỉ nói nó đã không luyện thể, cũng không tu pháp, chuyên chú vào tinh tu lực lượng thần hồn, quả thực là tu hành dị đoan.
Đánh giá bằng một từ ‘Dị đoạn’ này cũng tương đương với nói nó cực kỳ thấp kém.
Ở phần sau, trong sách vẫn miêu tả giản lược một chút thủ đoạn của Hồn tu, có điều mọi miêu tả ít nhiều đều có chút huyền bí.
Ví như trong sách có nói rằng, Hồn tu đạt đến cảnh giới nhất định sẽ lập tức có thể khống chế thi thể không hồn, điều khiển nó chạy nhảy như người sống, thậm chí công kích chiến đấu.
“Con mèo bạc kia không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Khi đọc đến đoạn này, Viên Minh bất giác nhớ đến cảnh tượng mèo bạc khống chế tàn thi tấn công Nhân Tiêu Vương trong động quật khi trước.
Liên quan tới Hồn tu, trong sách còn miêu tả năng lực khác nữa là thần du và sưu hồn.
Trong đó, miêu tả liên quan tới thần du có nói, khi Hồn tu đạt đến một tu vi nhất định, có thể đưa thần hồn ly thể, phùng hư ngự phong mà thần hành ngàn dặm, thậm chí dùng hình thái hồn thể tấn công kẻ khác, giết địch ngoài ngàn dặm.
Nhưng thứ khiến Viên Minh thấy hứng thú nhất, thực ra chính là năng lực sưu hồn.
Hồn tu có được năng lực này liền có thể cưỡng ép đưa thần trí của mình xâm nhập vào thức hải người khác, tùy ỳ lục soát tra xét ký ức người khác, thậm chí còn có thể cưỡng ép thay đổi hoặc xóa ký ức của người đó.
“Nếu có thần thông này, không biết có thể lấy lại ký ức của mình không?” Viên Minh trong lòng thầm nói.
Tiếp tục đọc tới phần sau, Viên Minh cũng dần dần hiểu rõ hơn, hồn tư dù có chỗ độc đáo rõ ràng, nhưng cũng tồn tại thiếu sót trí mạng.
So với hai cách thức tu luyện kia, điều kiện tu luyện của Hồn tu hà khắc hơn, quá trình tu luyện cũng hung hiểm hơn, cho dù có công pháp Hồn tu chính thống hướng dẫn thì vẫn rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Người bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì thì đánh mất thần trí biến thành ngu dại, nặng thì hồn phi phách tán, đến cơ hội đầu thai chuyển thế làm người cũng không có.
Viên Minh thấy thế, không khỏi âm thầm kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng cả người, bản thân hắn hình như trước giờ chưa xuất hiện tình trạng như vậy, cũng chẳng biết là do may mắn, hay là vì bộ Minh Nguyệt quyết mà mèo bạc cho hắn tương đối đặc biệt?
Nhớ lại thì hiện tại tuy việc tu hành của hắn gặp cản trở, tiến triển chậm chạp, nhưng không có phát giác dấu hiệu nguy hiểm gì như tẩu hỏa nhập ma, trái lại còn cảm thấy công pháp này có thể làm dịu mầm họa phản phệ do việc tu luyện Phi Mao thuật trước đây gây nên, đó cũng chính là động lực chủ yếu khiến hắn tiếp tục tu luyện.
Viên Minh thậm chí còn cảm thấy rằng, có lẽ đây là sự cường điệu quá mức xuất phát từ thành kiến với Hồn tu của tác giả cuốn sách, do đó hắn có chút không đồng tình.
Phải biết rằng, Phi Mao thuật hiện tại vẫn là chỗ dựa chủ yếu của hắn mỗi khi lâm trận đối địch, hắn không có ý định từ bỏ nó trước khi có được thủ đoạn ngăn địch tốt hơn, vậy nên dĩ nhiên không thể không tiếp tục tu luyện Minh Nguyệt quyết.
Tiếp đó, Viên Minh lại có ý định tìm kiếm thêm tư liệu liên quan tới Hồn tu, chỉ tiếc không có quyển nào mang nội dung nói riêng về Hồn tu, chỉ có một số cuốn ghi nội dung này xen lẫn các nội dung khác.
Có điều những nội dung này không chỉ hỗn tạp phân tán mà thậm chí còn tồn tại những chỗ mâu thuẫn, bác bỏ lẫn nhau, cơ bản khó mà phân biệt đúng sai.
Nhưng có một điểm mà những tài liệu này lại nhất trí lạ thường.
Đó chính là thái độ của bọn họ với Hồn tu, tốt một chút thì là kính nhi viễn chi, không tốt thì cho rằng hết thảy Hồn tu đều là dị đoan, hơn nữa có nói trong số Hồn tu thì bảy tám phần mười là tà tu, kẻ không đi theo đường tà chỉ có chưa tới ba thành.
Viên Minh căn cứ vào ấn tượng trước đó mà phán đoán, đối với việc này cũng không nói đúng sai, chỉ nhận định Hồn tu có thủ đoạn quỷ bí, hơn nữa nó còn liên quan đến chuyện thần hồn, ký ức nên trái lại quyết định tiến thêm một bước, chuyên tâm tu luyện Minh Nguyệt quyết.
Sau khi trả lại đống tài liệu lấy xuống sau cùng, Viên Minh vươn vai, đang định tìm thêm một ít tài liệu để đọc thì một người đàn ông trung niên ăn mặc như chấp sự đi xuống cầu thang, miệng hô lớn: “Sắp đến giờ Tuất, chuẩn bị đóng các.”
Hắn lúc này mới phát hiện, mình trong lúc bất tri bất giác đã ở trong Quy Tàng các đọc sách hơn nửa ngày.
Hắn không có rời đi ngay mà dạo bước xem qua một vòng tầng một, tới giờ Tuất mới lưu luyến rời đi.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Viên Minh tiến về Hành Chấp đường.
Lấy tri thức kinh nghiệm của hắn hiện tại, cộng thêm trí nhớ phi phàm và sự thân thuộc với Hỏa Sàm Nhi, tự nhiên thuận lợi thông quan sự chấp thuận sơ bộ của chấp sự quản lý, tiếp nhận nhiệm vụ trông nom chồn lửa.
Sau đó, hắn liền căn cứ theo chỉ dẫn nhiệm vụ, trực tiếp trở về Hỏa Luyện đường tìm Tam động chủ.
Tam động chủ sống trong một việc lạc riêng, tọa lạc trong một rừng trúc hẻo lánh phía sau núi, hoàn cảnh vô cùng thanh tĩnh.
Sau khi hỏi thăm mấy vị đồng môn, Viên Minh mới tìm được con đường dẫn sang bên đó, chỉ là không đợi hắn đi đến rừng trúc kia thì giữa đường đã gặp Trần Uyển.
Hỏa Luyện đường ngoại trừ Tam động chủ thu ba đệ tử nội môn ra, mấy vị trưởng lão khác đa phần chỉ có một đệ tử nội môn, hoặc là dứt khoát không nhận đồ đệ.
Ngày thường nhưng đệ tử nội môn này đa phần đều phụng dưỡng bên cạnh sư phụ của mình, sẵn sàng tiếp nhận ngôn truyền thân giáo (2), Trần Uyển cũng không ngoại lệ, thế nên từ khi nhập môn tới này, Viên Minh rất ít gặp nàng.
**Chú giải**
1. Địa hình đồ: Bản đồ địa hình.
2. Ngôn truyền thân giáo: Dùng lời để dạy dỗ, dùng bản thân làm tấm gương. Ý trong chương là học theo lời nói và hành động của sư phụ, coi đó là chuẩn mực.