Trần Uyển vốn đã thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Viên Minh, sau khi hỏi thăm, biết được Viên Minh tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc Hỏa Sàm Nhi, sắc mặt lúc đó tự nhiên là vô cùng đặc sắc.
“Viên Minh, có mấy lời….Có lẽ không nên nói, nhưng ta vẫn cảm thấy, nên nhắc nhở ngươi một chút.” Trần Uyền nhìn Viên Minh hồi lâu, xong mới hơi do dự nói.
“Trần sư tỷ có chuyện xin cứ nói.” Viên Minh cơ bản đoán được suy nghĩ của đối phương nên cũng không cảm thấy bất ngờ, bình tĩnh đáp.
“Làm một tu sĩ, có lòng cầu tiến là chuyện tốt, có điều ngươi dù gì vẫn là đệ tử Hỏa Luyện đường, tốt nhất vẫn là đặt nhiều tinh lực vào việc tu luyện và luyện khí.” Trần Uyển do dự khuyên.
Viên Minh nghe vậy, mặt không đổi sắc, mỉm cười hỏi: “Sư tỷ là cảm thấy ta có ý dựa thế nên mới nhận nhiệm vụ này sao?”
Trần Uyển nghe thế mặt cứng đờ, có hơi bất ngờ vì Viên Minh lại hỏi thẳng như vậy.
“Ngự thú cũng không phải chuyện dễ dàng, ngươi không phải đệ tử Ngự Thú đường, sư tôn người sẽ không đồng ý để ngươi nhận nhiệm vụ này.” Trần Uyển không tiếp lời mà nhắc đến một nhân tố khác, tự mình nói.
“Ngươi có lẽ không biết, Hỏa Sàm Nhi có ý nghĩa đặc biệt với sư tôn, nó không phải linh thú bình thường, một khi xảy ra chuyện, ngươi gánh vác không nổi trách nhiệm này.” Nói xong, Trần Uyển lại bổ sung.
“Sư tỷ yên tâm, ngọn nguồn trong đó ta đều rõ ràng, ta cũng chuẩn bị chu toàn hết thảy rồi mới đến đây.” Viên Minh nói đầy vẻ tự tin.
“Ngươi…Thôi, nếu ngươi đã hạ quyết tâm, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa, ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn.” Trần Uyển nghe thế, thở dài nói.
“Đa tạ.”
Viên Minh theo nàng đi vào rừng trúc, xuyên qua một một con đường quanh co vắng vẻ, đến trước một tòa viện lạc dựng bằng trúc xanh.
Quy mô viện tử không lớn lắm nhưng bố cục tổng thể cực kỳ tinh tế, bao quanh bởi một vòng tường ngoài bằng trúc, bên trong có mấy tòa lầu trúc với mái có độ dốc rất lớn, tất cả đều được thu dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
“Ngươi chờ ở đây, ta vào thông báo trước một tiếng.” Trần Uyển nói với Viên Minh.
“Làm phiền.”
Viên Minh đợi ở ngoài viện một hồi lâu mới thấy Trần Uyển quay lại mở cánh cổng trúc ra.
“Vào đi.” Trần Uyển nói một câu, Viên Minh liền đi theo vào bên trong viện(1).
Trong viện được lát đá xanh, khe hở lấp đầy sỏi trắng mịn, chỗ góc Đông Nam bức tường có một bộ bàn đá ghế dựa được gia công tỉ mỉ từ cẩm thạch, ở giữa có một người mặc váy đỏ đang ngồi.
Khác với lần gặp trước, hôm nay Tam động chủ không mặc hồng y nhuyễn giáp(2), mà đổi một thân trường bào rộng rãi màu đỏ lửa, bên hông buộc một dải lụa màu vàng kim, bên trong khí chất dịu dàng lại lộ ra mấy phần lười biếng.
“Bái kiến Tam động chủ.” Viên Minh tiến lên hành lễ.
Tam động chủ nhìn hắn một cái, hơi cam mày nói: “Ngươi hôm nay tới nhận nhiệm vụ?”
“Vâng.” Viên Minh gật đầu đáp.
Nói xong, hắn lại cảm thấy câu hỏi của Tam động chủ có chút kỳ quái.
“Ngươi không phải đệ tử Ngự Thú đường, có bản lĩnh gì mà dám nhận nhiệm vụ này?” Tam động chủ thần sắc lạnh lùng hỏi tiếp.
“Đệ tử hôm qua đã đến Quy Tàng các nghiên cứu sách chăm sóc linh thú, tin rằng có thể phân ưu giải nan giúp Tam động chủ.” Viên Minh đáp.
Nghe lời này xong, Trần Uyển khẽ biến sắc, chỉ mới đọc mấy cuốn sách đã dám đến nhận nhiệm vụ này, lá gan của Viên Minh không khỏi hơi lớn quá ha?
Quả nhiên, nghe hắn đáp vậy, Tam động chủ sầm mặt lại, nói: “Ngươi nếu thật lòng muốn nhận nhiệm vụ này, ít nhất tới học Ngự Thú đường dự thính học tập nửa tháng rồi lại đến.”
Dứt lời, nàng liền phất phất tay, hạ lệnh trục khách cho Viên Minh.
Viên Minh thấy vậy nhưng hai chân lại như mọc rễ, không hề nhúc nhích.
Trần Uyển thấy cảnh này, ngay cả việc che giấu mối quan hệ quen biết cũ giữa nàng và hắn cũng quên mất, nháy mắt ra hiệu liên tục cho Viên Minh, hy vọng hắn có thể biết tốt xấu, không nên chọc giận sư tôn.
Nhưng Viên Minh lại giống như không nhìn thấy, hơn nữa lại nói tiếp: “Động chủ, đệ tử đã đến, tất nhiên là phải chắc chắn có thể đảm nhiệm. Chi bằng cứ để ta thử một chút, dù sao mắt thấy mới là thật.”
Tam động chủ nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi chắc thật chứ?”
“Thử qua liền biết.” Viên Minh bình tĩnh đáp.
“Ngươi có hiểu rõ tập tính của Hỏa Sàm Nhi không?” Tam động chủ nhíu mày hỏi.
“Tập tính chung của linh thú Hỏa thuộc tính là thích Dương không thích Âm, trước khi trưởng thành thì đa phần hiếu động, thích chạy nhảy đuổi bắt, trưởng thành rồi thì bớt tinh nghịch nhưng lại càng thêm hung mãnh hiếu chiến. Hỏa Sàm Nhi còn chưa trưởng thành, đang ở vào giai đoạn hiếu động, tuy thích hợp để thuần dưỡng nhưng không nên ép nhốt, nếu không sẽ bất lợi cho sự phát triển tự nhiên, ảnh hưởng đến thành tựu sau này, ta cảm thấy…” Viên Minh chậm rãi nói.
Nghe hắn nói xong, thần sắc Tam động chủ dần dần dịu lại.
Tiếp đó nàng lại hỏi thêm mấy vấn đề, Viên Minh đều trả lời trôi chảy khiến Tam động chủ khẽ rờ rờ cằm, trong mắt dù có nét bất ngờ, nhưng phần lớn là tán thưởng.
Trần Uyển nghe đến trợ mắt há mồm, nàng làm sao cũng không ngờ được, tuy mới nhập môn chỉ hơn nửa tháng mà Viên Minh đã có thể nắm giữa nhiều kiến thức ngự thú như vậy.
Nàng không khỏi thầm cảm thán trong lòng, có lẽ Viên Minh tới Ngự Thú đường tu hành sẽ có sự phát triển tốt hơn?
Nhưng vừa nghĩ đến Ngự Thú đường có Khôn Đồ ở đó, nàng lại lập tức cắt đứt suy nghĩ này.
Lúc này lại nghe Tam động chủ nói: “Dù có học tập nhiều kiến thức lý thuyết hơn nữa, vẫn phải xem hiệu quả thực tiễn, nếu ngươi gọi Hỏa Sàm Nhi từ trên tay qua, ta lập tức giao nhiệm vụ này cho ngươi.”
“Được.” Viên Minh thoải mái đồng ý.
Có kinh nghiệm mấy lần trước làm nền tảng, hắn tin tưởng mình muốn làm việc đó hẳn không phải chuyện quá kho.
Dù nói sao, Hỏa Sàm Nhi cũng từng ăn Hỏa Phác ngọc của hắn, thường nói ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm(3), chút thể diện này phỏng chừng Hỏa Sàm Nhi sẽ không đến mức không cho chứ.
Trần Uyển ở bên cạnh lại âm thầm lắc đầu.
Gia hỏa Hỏa Sàm Nhi này tính tình rất cổ quái, dù là đại sư huynh theo bên người sư tôn lâu nhất mà mỗi lấy Hỏa Phác ngọc và Viên tinh thạch ra dụ, nó đều hờ hững lạnh nhạt, nói chi tới kẻ xa lạ như Viên Minh đây.
Chỉ thấy Tam động chủ vỗ túi linh thú màu đỏ treo bên hông, tức thì mặt túi lóe sáng, rồi một cái bóng màu đỏ lửa thình lình nhảy ra, bị nàng một tay tóm gáy, xách ở giữa không trung.
Hỏa Sàm Nhi vừa được thả ra, bốn chân lập tức đạp loạn, ra sức phát tiết sự bất mãn vì bị nhốt trong túi linh thú.
Nó giãy dụa như vậy một hồi lâu mà vẫn thấy không cách nào thoát khỏi tay Tam động chủ, lúc này mới như gà chọi bại trận, rụt đầu buông thõng tứ chi nằm sấp xuống, không giãy dụa nữa.
Lúc này, Tam động chủ nhìn về phía Viên Minh, ra hiệu bảo hắn gọi Hỏa Sàm Nhi.
Viên Minh khẽ gật đầu, gọi nhỏ một tiếng: “Hỏa Sàm Nhi.”
Con chồn lửa vốn đang có chút ủ rũ, vừa nghe tiếng hắn thì lập tức giãy dụa, ngoẹo cổ nhìn về phía Viên Minh.
“Thật sự có phản ứng?” Trần Uyển thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nàng ngày thường cũng từng thử gọi Hỏa Sàm Nhi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thu được một cái liếc mắt, rất ít khi được nó trực tiếp đáp lại.
Viên Minh vẫy vẫy tay với Hỏa Sàm Nhi, khóe miệng nở nụ cười.
Tam động chủ cùng lúc đó cũng buông lỏng bàn tay.
Chồn lửa bỗng nhiên lấy lại tự do, trong nháy mắt khi vừa rơi xuống đất, liền lao ra ngoài, trực tiếp vượt qua tương trúc, vọt ra ngoài.
Ba người bên cạnh bàn đá đưa mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
“Quả là vậy…” Trần Uyển xác nhận suy đoán lúc trước, trong lòng thầm nghĩ.
Tam động chủ trong mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng, lên tiếng nói: “Xem ra ngươi thử thất bại rồi, ta…”
Nàng còn chưa nói dứt lời, một cái bóng đỏ lửa lại từ ngoài tường trúc bay vào, vừa tiếp đất cái nó liền thuận theo ống quần Viên Minh bò lên, nhanh như một làn khói leo lên đầu vai hắn.
Chồn lửa đi tới đi lui giống như chân đang dẫm trên than nóng, hết tụt xuống lưng lại nhảy lên Viên Minh liên tục, một khắc cũng không dừng, mà đầu thì không ngừng dụi vào mặt hắn, bộ dáng như thể rất thân thiết.
Trần Uyển nhìn thấy cảnh này, miệng thơm không khỏi hơi há, người ngây ra như phỗng.
“Lần trước ta còn tưởng rằng chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ nó đúng là có một loại tâm ý thân cận trời sinh với ngươi.” Tam động chủ cũng cảm thấy bất ngờ.
Viên Minh khẽ vươn tay ra, Hỏa Sàm Nhi lập tức bò dọc theo cánh tay hắn, ngồi xổm trong lòng bàn tay Viên Minh.
“Hỏa Sàm Nhi, trở về.”
Tam động chủ chưa bao giờ thấy nó ngoan ngoãn như vậy, thân làm chủ nhân, nàng khó tránh khỏi sinh ra lòng hiếu thắng.
Chuyện khiến người ta kinh ngạc chính là, cái đầu nhỏ của Hỏa Sàm Nhi xoay chuyển, nhìn nàng rồi nhìn Viên Minh, cuối cùng ánh mắt nó rơi vào túi linh thú bên hông Tam động chủ, kết quả thế mà lại là không chịu quay về.
Lần này, đến ngay cả Tam động chủ cũng có chút mất bình tĩnh.
Nàng trước tiên xoay cổ tay một cái, tức thì một lệnh bài màu vàng sậm thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay, nhưng sau khi nghĩ ngẫm một chút, nàng lại cất nó đi.
Tiếp đó, nàng lại đưa tay tới một cái túi vải tinh xảo màu trắng khác ở bên hông, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một viên tinh thạch hơi đục màu đỏ tía.
Vừa nhìn thấy miếng tinh thạch này, đôi mắt Hỏa Sàm Nhi lập tức sáng lên, đoạn ‘Phốc’ một cái, từ trên tay Viên Minh nhảy vọt tới phía viên tinh thạch kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc nó vừa bay tới, phần da gáy liền bị người ta tóm lấy xách lên.
Cùng lúc đó, viên tinh thạch đỏ tía mê người cũng lóe lên rồi biến mất ngay trước mắt.
Hỏa Sàm Nhi lập tức bất mãn kêu ngao ngao, giương nanh múa vuốt giãy dụa không ngừng.
Tam động chủ duỗi tay ném nó ra ngoài.
Viên Minh đưa tay chụp tới, ôm Hỏa Sàm Nhi vào trong ngực.
“Trong vòng nửa tháng tới, ta cần bế quan luyện chế pháp khí, Hỏa Sàm Nhi giao cho người chăm nom, phần thưởng nhiệm vụ đợi đến hạn sẽ quyết toán.” Tam động chủ nói.
“Vâng.” Viên Minh mừng rỡ, đặt Hỏa Sàm Nhi rồi lập tức ôm quyền đáp.
Lúc này lại thấy Tam động chủ gỡ cái túi vải màu trắng bên hông xuống, xong đưa tay vứt cho Viên Minh.
Trần Uyển trông thấy cảnh này, lông mày không khỏi nhếch lên một cái, hiển nhiên khá kinh ngạc.
“Tam động chủ, đây là?” Viên Minh ngạc nhiên tiếp nhận, thắc mắc hỏi.
“Trong đó có một ít Hỏa tinh thạch và Hỏa Phác ngọc, mỗi ngày cho Hỏa Sàm Nhi ăn một viên, ừm…tối đa hai viên.” Tam động chủ suy nghĩ một chút rồi nói.
Viên Minh khẽ gật đầu, đưa tay kéo miệng túi định mở ra xem.
Sau khi kéo mạnh một cái, hắn phát hiện chẳng hiểu vì sao mà miệng túi này lại không thể mở ra.
Tam động chủ thấy thấy liền nói: “Đây là túi trữ vật, không phải dùng man lực để mở. Ta dạy cho ngươi một khẩu quyết luyện vật, ngươi thử luyện hóa nó một chút xem.”
Viên Minh cũng chẳng rõ vì sao túi trữ vật lại không không thể dùng man lực để mở, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Tam động chủ lúc này mở miệng ngậm tụng, đọc một đoạn khẩu quyết chừng ba trăm chữ.
Sau khi đọc xong, nàng lẳng lặng quan sát Viên Minh, chờ hắn lên tiếng đưa ra thắc mắc, có điều Viên Minh lại chỉ hơi híp mắt lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Hỏa Sàm Nhi vẫn không an phận như cũ, không ngừng nhảy qua nhảy lại trên người hắn.
Có điều chờ chốc lát mà Viên Minh vẫn không có ý tứ muốn mở miệng hỏi, Tam động chủ thấy vậy lông mày không khỏi nhíu lại.
*Chú giải:
1. Viện: Sân.
2. Hồng y nhuyễn giáp: áo giáp mềm màu đỏ.
3. Ăn người miệng ngắn, bắt người mềm tay: Nguyên gốc là : nã nhân đích thủ nhuyễn, cật nhân đích chủy đoản, đôi khi có cách viết khác ngắn gọn hơn là: Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản (Ăn người mềm miệng, bắt người tay ngắn) - Ý của câu này là khi đã nhận lợi ích thì người khác rồi thì không thể không thiên vị người đó, gần giống câu há miệng mắc quai bên mình.