“Một lần không nhớ được cũng không sao, ta có thể đọc thêm một lần, ngươi tập trung nghe là được.” Tam động chủ mở miệng nói.
“Không cần. Tam động chủ, khẩu quyết ta đã nhớ, có điều tư chất không tốt, khả năng phải thử thêm mấy lần mới được.” Viên Minh hướng Tam động chủ, chắp tay đáp.
Tam động chủ có hơi kinh ngạc, nhưng nghe Viên Minh nói vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, chỉ khẽ vuốt cằm, ra hiệu bảo hắn có thể bắt đầu thử.
Quả nhiên, khẩu quyết thì Viên Minh nhớ không sai chữ nào, nhưng thao tác cụ thể thì lại xảy ra vấn đề.
Khi hắn vận chuyển khẩu quyết, dùng pháp lực bao trùm túi trữ vật, một pháp trận hình tròn được hình thành từ một tầng những phù văn màu đỏ nổi lên, trên mặt truyền ra một lực bài xích, bức pháp lực của hắn lui ra.
Viên Minh nhướng mày, tăng cường lực vận chuyển, theo đó pháp lực bản thân bắt đầu xâm nhập vào pháp trận hình tròn, dần dần tương thích với nó.
Nhưng sau một chốc, pháp lực của hắn lại lần nữa gián đoạn, bị bức lui ra.
“Cấm chế của túi trữ vật là điểm trụ cột nhất, ngưng thần tĩnh tâm, tập trung khống chế pháp lực, thử vận chuyển khẩu quyết lại.” Tam động chủ nhắc nhở.
Viên Minh khẽ gật đầu, sau khi tĩnh tâm điều tức một lúc, lại tiếp tục thử nghiệm.
Phải liên tục thử bảy, tám lần, rốt cuộc mới thành công luyện hóa túi trữ vật kia.
“Ngươi đã luyện hóa túi trữ vật, bây giờ chỉ cần vừa phóng thích pháp lực, vừa sờ nhẹ túi trữ vậy, thầm nghĩ món đồ mà mình muốn lấy là được.” Tam động chủ lại nhắc thêm.
Viên Minh nghe vậy liền thử ngay.
Lần này không ngờ lại vô cùng thuận lợi, hắn chỉ đưa bàn tay quệt nhẹ một cái, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một viên tinh thạch hơi đục màu đỏ tía.
“Trình tự trả về cũng tương tự, vừa phóng thích pháp lực, vừa chạm nhẹ đồ vật muốn trả về, đồng thời dùng tâm niệm phụ trợ là xong.” Tam động chủ hài lòng gật đầu, nói.
Viên Minh lập tức làm theo hướng dẫn, viên Hỏa tinh thạch trong tay liền lóe lên một cái rồi biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa. Lần đầu tiên tiếp xúc túi trữ vật, Viên Minh nhịn không được thử nhiều lần, đợi tới khi hoàn toàn quen thuộc mới ngừng lại.
“Túi linh thú cùng đưa ngươi dùng tạm, nhưng nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ, cố gắng đừng thu Hỏa Sàm Nhi vào, kỳ thực nó thích ở bên ngoài hơn.” Tam động chủ ngẫm nghĩ một chút, xong lại lấy ra một túi vải màu đỏ, vứt cho Viên Minh.
Viên Minh vội vàng nhận lấy.
“Cách dùng túi linh thú cũng tương tự như túi trữ vật, nhưng phải nhớ, túi trữ vật chỉ có thể cất đồ vật, còn túi linh thú chỉ có thể cất giữ linh thú, không thể lẫn lộn.” Tam động chủ dặn dò thêm.
“Đã nhớ.” Viên Minh gật đầu ghi nhận.
“Trần Uyền, ngày mai ngươi đến Hỏa phường báo cho Phương Cách một tiếng, Viên Minh về sau có thể không cần tới Hỏa phường làm nhiệm vụ hàng ngày, trong một tháng này tập trung trông nom Hỏa Sàm Nhi là được.” Tam động chủ căn dặn.
“Đệ tử tuân mệnh.” Trần Uyển lập tức đáp.
Viên Minh vốn định nói không cần như vậy, nhưng biết Tam động chủ đây là sợ hắn trông coi Hỏa Sàm Nhi không tốt nên mới cấp đặc quyền nên không có mở miệng.
Từ trong viện tử của Tam động chủ đi ra, ánh mắt Trần Uyển nhìn Viên Minh dần dần có thay đổi, hiển nhiên tất cả những gì mà Viên Minh thể hiện trong chuyến đi này đều khiến nàng phải thầm hô không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp đủ loại trải nghiệm ly kỳ trong hành trình từ một Phi Mao thú nô trở thành đệ tử ký danh trước đó, đã khiến nàng đối với người thiếu niên trước mắt này, không còn dám có chút xem thường nào.
“Không ngờ ngươi thực sự có thể thành công.” Trần Uyển nhịn không được lên tiếng cảm thán.
“May mắn mà thôi, có đôi khi, may mắn cũng là một loại thực lực.” Viên Minh ôm Hỏa Sàm Nhi trong ngực, cười hắc hắc nói.
“Xem ngươi đắc ý kìa! Chăm sóc tốt Hỏa Sàm Nhi sẽ rất có lợi cho ngươi sau này, tuyệt đối đừng làm hư chuyện.” Trần Uyển trợn trừng mắt nhìn Viên Minh, tức giận nhắc nhở.
Viên Minh nghe vậy liền nhìn sang phía nàng, gật đầu cười, đối phương nhắc nhở làm trong lòng hắn có chút ấm áp.
Sau khi hai người tách ra, Viên Minh một thân một mình bước đi trên con đường về. Hắn đưa tay vỗ túi trữ vật, thu Thanh Ngư kiếm, da thú và tất cả những thứ khác vào trong đó.
“Thứ này đúng là tiện dụng, bao giờ ta mới có thể có một túi trữ vật của mình nhỉ?”
Viên Minh thân hình nhẹ như không có gì, nhịn không được tán thưởng.
Sau khi trở lại chỗ ở, Viên Minh vừa mới đẩy cửa ra, con chồn lửa đã “viu” một tiếng, vọt vào trong phòng.
Nó với hoàn cảnh mới này vô cùng tò mò, sau khi nhảy trên trốn dưới lăn lộn trong phòng một hồi, liền nhảy lên giường Viên Minh, dũi đầu tiến vào trong chăn nệm của hắn.
Viên Minh thấy thế chỉ cười cười rồi để mặc nó.
Sau khi đóng kỹ cửa phòng, hắn liền tới cạnh giường, khoanh chân ngồi lên. Chồn lửa rất nhanh lại chui ra rồi lần nữa bò lên trên đầu vai hắn.
“Ta sắp bắt đầu tu luyện, ngươi đừng quấy rối.”Viên Minh cũng mặc kệ nó có nghe hiểu hay không, dặn dò một câu, có điều kết quả Hỏa Sàm Nhi lại chẳng thèm để ý, vẫn tự tung tự tác như trước, liên tục nhảy nhót trên người Viên Minh.
Mãi đến khi Viên Minh giơ túi linh thú trong tay lên, tiểu gia hỏa kia mới chịu nhảy khỏi người hắn, nhảy lên trên mặt bàn.
Viên Minh thấy thế, tạm không quan tâm đến nó, bắt đầu đả tọa tu luyện Cửu Nguyên quyết.
Hắn mới nhắm mắt chưa được bao lâu, một tràng âm thanh lộn xộn liền vang lên.
Viên Minh mở mắt nhìn lại, chỉ thấy đồ đạc trên bàn đã rơi vãi tứ tung trên đất, còn Hỏa Sàm Nhi thì đang nằm rạp trên mặt đất gảy một cái chén uống trà lăn qua lăn lại.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể từ bỏ tu luyện, lấy ‘Minh Nguyệt Quyết’ ra lật xem.
Kỳ thực nội dung công pháp hắn đều đã khắc ghi trong đầu, nhưng từ lâu tốc độ tu luyện thực sự chậm đến mới khó có thể chấp nhận, thỉnh thoảng lật sách, biết đâu có thể có cảm ngộ mới.
Đến buổi đêm, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ mở toang lọt vào trong phòng, Viên Minh lập tức đứng dậy, đi tới chỗ ánh trăng rơi xuống.
Lăn lộn cả buổi chiều, Hỏa Sàm Nhi vốn đã hơi mệt, nhưng thấy thế lại tưởng Viên Minh sắp ra ngoài nên lập tức đứng dậy đi theo, nhưng ngay sau đó lại thấy Viên Minh đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Nó bỗng có cảm giác như bị lừa, tức giận leo lên vai Viên Minh rồi lại bắt đầu lăn lộn nhảy nhót.
Viên Minh đã dần dần quen nên cũng mặc kệ nó, lập tức đưa một tay chỉ lên trời, một tay hướng xuống đất, bóp xong pháp quyết, bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt quyết. Ánh trăng trong vắt bao phủ trên người hắn, tỏa ra ánh sáng mông lung mờ ảo.
Hỏa Sàm Nhi vốn đang nghịch ngợm chợt khẽ giật mình, giống như bị đứng hình, nhưng ngay sau đó, nó không hiểu sao cảm nhận được hồi cảm giác thoải mái dễ chịu, từ bả vai Viên Minh tuột xuống rồi an tĩnh nằm sấp trên đùi hắn.
Trên cây tùng già ngoài cửa số, thân ảnh mèo bạc ẩn trong bóng tối, trong hai con mắt khác màu lờ mờ thấy ánh sáng lưu chuyển.
Hỏa Sàm Nhi vừa mới thoải mái nằm sấp, nhắm mắt lại chưa kịp hưởng thụ một phen, thân thể bỗng lăng không bay lên, giống như bị một lực lượng vô hình nâng lên, đẩy nó lướt ngang qua một bên rồi thả rơi xuống.
Tiểu gia hỏa bị quẳng một cái giật nảy mình, đứng phắt người lên, dướn cố nhìn quanh xem xét một vòng, nhưng cũng không phát hiện ra có gì dị thường, chỉ có thể lắc dao đầu hoảng não(1) lại leo lên trên đùi Viên Minh.
Nhưng nó vừa nằm xuống, thân thể lại lần lăng không lướt ngang, lại bị ném xuống đất.
Hỏa Sàm Nhi tức thì hơi hoảng, đi tìm quanh người Viên Minh một vòng nhưng vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn về phía Viên Minh.
Viên Minh hai mắt khép hờ, thần sắc tự nhiên, không hề có điểm khác thường nào.
Hỏa Sàm Nhi dao đầu hoảng não lần nữa trèo lên đùi Viên Minh, nhưng lần này nó không nhắm mắt, trái lại trừng tròng mắt quan sát trái phải hai bên, muốn tìm xem là kẻ nào đang giở trò quỷ.
Kết quả là chớp mắt sau đó, nó liền trơ mắt nhìn mình lăng không bay lên rồi lại bị ném xuống đất.
Trong đôi mắt nhỏ của Hỏa Sàm Nhi tràn ngập vẻ hoảng sợ, chỉ có điều miệng nó không thể nói, nếu không giờ phút này e rằng đã la toáng lên: “Có quỷ!”. Viên Minh bị động tĩnh làm bừng tỉnh, dừng việc tu luyện lại.
Hắn nhíu mày trầm ngâm một lát, xong mở miệng thử hỏi dò: “Ngươi ở gần đây phải không?”
Mấy ngày nay, hắn thực ra cũng lờ mờ có chút cảm ứng, cảm thấy con mèo bạc kia hình như ở ngay cạnh hắn, nhưng mai không chịu chân chính xuất hiện trước mặt hắn.
Đợi hồi lâu mà không thấy ai đáp lại, Viên Minh lại nói thêm: “Ta có một chuyện muốn hỏi, có thể gặp một lần không?”
Bốn bề im lắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.
Viên Minh thấy cảnh này, trong lòng biết con mèo bạc thần bí kia sẽ không xuất hiện, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Hỏa Sàm Nhi nhìn trái phải mấy lần rồi mới cẩn thận từng li từng tí đi tới cạnh Viên Minh, lần này trái lại không tiếp tục treo lên chân hắn, mà dựa sát vào người hắn rồi nằm xuống, kế đó lại chẳng dám nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng lần này đợi rất lâu mà không có lực lượng vô hình nào giày vò, nó mới từ từ khép mi mắt rồi thiếp đi.
Thời gian thoáng trôi, cuối cùng cuối tháng đã qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Viên Minh đi tới Hỏa phường, trên bờ vai là con chồn lửa đang nằm sấp.
Trong nửa tháng vừa qua, Viên Minh cũng không làm như lời Tam động chủ, hắn vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều tới Hỏa phưởng, chỉ là không còn đi làm công việc sàng liệu, mà là tự nhóm cho mình một hố lửa rồi tiếp tục rèn phôi. Cho tới bây giờ, tuy hắn vẫn không đạt được mục tiêu quai búa liên tục ngàn lần, nhưng cũng đã có thể liên tục quai búa bốn trăm lần.
Chẳng biết tại sao, tâm tính hiếu động của Hỏa Sàm Nhi tựa hồ thu liễm(2) rất nhiều, cả ngày đi theo bên người Viên Minh như hình với bóng, nhưng huynh đệ tỷ muội khác lúc đầu còn kinh ngạc, sau nhìn nhiều chẳng còn thấy lạ, tới giờ thậm chí đã quen với việc này.
Phương Cách sau khi nhìn thấy Viên Minh, không đứng xa xa quan sát như ngày thường mà đi thẳng tới bên cạnh hắn.
“Điểm cống hiến cơ bản và công pháp cơ sở của ngươi đã được phát xuống, đưa lệnh bài cho ta.” Phương Cách nói thẳng vào vấn đề.
Viên Minh vui mừng, lập tức gỡ lệnh bài xuống rồi đưa tới.
Phương Cách tiếp nhận xong rất nhanh sau đó liền trả lại, đồng thời lại lấy một mảnh xương trắng mịn đưa cho hắn.
Mảnh xương màu trắng ấm áp trong suốt, thoạt nhìn có vẻ hơi giống ngọc thạch, nhưng Viên Minh có thể nhìn thấy trên đó có có những đường vân nhỏ bé mà chỉ xương cốt mới có, hắn quan sát phù văn màu đen được khắc trên đó thêm vài lần rồi hỏi: “Sư huynh, đây là cái gì?”
“Cái này gọi là cốt giản(thẻ xương), bên trong có ghi chép công pháp cơ bản của chúng ta, Bích La công. Có nó rồi, sau này đừng tu luyện Huyết Khí pháp kia nữa, công pháp kia chẳng hay ho gì mấy, cái này tốt hơn nhiều.” Phương Cách biết xuất thân của Viên Minh, hảo ý nhắc nhở.
“Cái này dùng thế nào?” Viên Minh trong lòng hơi động, vuốt nhẹ miếng xương mấy lần, hỏi.
“Đặt cốt giản sát mi tâm, dùng thần niệm cảm thụ là có thể thấy nội dung công pháp bên trong.” Phương Cách giảng giải.
Viên Minh khẽ gật đầu, lập tức định cầm miếng xương dán lên trán.
“Ấy, đừng làm ở đây, đợi chốc nữa về chỗ ở của người, đợi khi tĩnh tâm ngưng thần rồi mới từ từ nghiên cứu chứ.” Phương Cách vội vàng ngăn lại.
“Sao lại phải vậy?” Viên Minh thắc mắc hỏi.
Chỉ là xem một bộ công pháp thôi mà, không cần tịnh thân tắm rửa, đả tọa điều tức đấy chứ?
*Chú giải*
1. dao đầu hoảng não: Thương được chuyển thành Gật đầu đắc ý. Thành ngữ TQ, dùng để chỉ việc bản thân cảm thấy vui vẻ, đắc ý, hoặc hình dung bản thân bộ dáng không kém.
2. Thu liễm: Thu lại, dịu đi, bớt đi.