"Trầm tâm tĩnh khí, ý thủ đan điền, dĩ tâm dẫn thần, dĩ pháp khu vật, tâm thần tương hợp, hồn ngưng nhất xử, tâm chi sở hướng, khí chi sở vãng." Viên Minh nhắm hai mắt lại, vừa vận khởi pháp lực truyền tới phía hòn đá trong tay, vừa thầm niệm khẩu quyết trong lòng.
Sau một lát, hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, chỗ cầm hòn đá phủ một tầng hào quang mờ mờ màu xanh, mặt ngoài tầng hào quang còn thấy những tia sáng nhỏ lưu chuyển qua lại.
“Lên!” Viên Minh đột nhiên mở mắt, miệng quát khẽ một tiếng.
Pháp lực trong cơ thể hắn cũng bất giác tự căng trào ra, xuôi theo lòng bàn tay chảy vào trong hòn đá, có điều tảng đá lại chỉ bừng lên hào quang màu xanh trong tích tắc rồi tắt đi, không hề động đậy.
Viên Minh híp mắt cau mày, nhưng hắn cũng không nản chí, dù sao bất kể pháp thuật gì cũng không thể thử một lần đã thành công.
Hắn lần nữa nhắm mặt, vận chuyển pháp lực thử thêm mấy lần nhưng không tiến triển gì.
“Này là vì sao…Không phải là do pháp lực rót vào không đủ chứ? Cái gọi là tâm thần tương hợp kia, là tâm thần ta chưa đủ tập trung, hay là lý giải chưa đúng trọng tâm?” Viên Minh âm thầm suy nghĩ.
Nghĩ như vậy, hắn liền tĩnh tọa điều tức một lát rồi thử lại lần nữa.
Hỏa Sàm Nhi ở bên cạnh không hiểu cho lắm, thấy hắn khối đá hắn ôm trong ngực kia thỉnh thoảng lại lại lóe sáng, nhịn không được bước tới, thò vuốt nhỏ đẩy nhẹ một cái, không thấy có gì nguy hiểm liền to gan bước tới gảy gảy.
Lần thử thêm của Viên Minh rốt cuộc vẫn là thất bại.
“Có lẽ đúng như trong sách có ghi, đồ vật bình thường không đủ linh tính kiểu này khó mà câu thông, không cách nào khế hợp nên điều khiển thực sự không dễ.” Hắn khẽ than, đoạn ném hòn đá trong tay đi, bất ngờ dọa cho Hỏa Sàm Nhi đang say sưa nghịch giật nảy cả mình.
Viên Minh tỉ mỉ suy nghĩ chốc lát, vòng tay qua túi trữ vật bên hông, tức thì ánh bạc lóe lên trước người, Thanh Ngư kiếm bỗng hiện ra, rơi vào chỗ trước người hắn.
Hắn đưa một tay tóm lấy Thanh Ngư kiếm, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm mấy lần, đồng thời thôi động pháp lực trong đan điền chảy qua phía thanh kiếm, lập tực mặt ngoài thanh trường kiếm xuất hiện một tầng ánh sáng xanh mờ mờ lưu chuyển, mơ hồ mang theo một tia linh động.
Khi pháp lực tán đi, ánh sáng trên thân kiếm cũng biến mất, không khác gì một thanh kiếm đồng thau bình thường.
“Nếu muốn nói về vật có linh tính, trong tay ta cũng chỉ mỗi thanh kiếm nửa pháp khí này là tạm xem như đủ tư cách.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
Ngay tiếp đó, hắn khép hờ hai mắt, hai tay bưng trường kiếm, tập trung toàn bộ tâm thần lên trên thân kiếm.
"Dĩ tâm dẫn thần, dĩ pháp khu vật, tâm thần tương hợp, hồn ngưng nhất xử..." Hắn vừa vận khởi pháp lực truyền qua phía Thanh Ngư kiếm, vừa thầm niệm khẩu quyết trong lòng.
Rất nhanh, mặt ngoài thanh kiếm lần nữa bừng lên hào quang màu xanh, đồng thời theo pháp lực liên tục rót vào, triển lộ ra một tia phong duệ chi khí(2).
Viên Minh lần này chỉ suy nghĩ trong đầu, không hề mở miệng lên tiếng.
Lúc này, Hỏa Sàm Nhi đang cẩn thận từng li từng tí tới gần, đưa móng vuốt toan khảy Thanh Ngư kiếm.
Nhưng đúng vào khi móng vuốt nó sắp chạm vào thanh kiếm, một màn kỳ dị thình lình xuất hiện, Thanh Ngư kiếm đột nhiên từ lòng bàn tay Viên Minh bật lên, nằm lơ lửng trên không chỗ cách bàn tay hắn ba tấc, đảo phải lắc trái, trông bộ dạng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hỏa Sàm Nhi bị giật mình, lập tức nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy lên trên cây cổ thụ gần đấy.
Viên Minh vừa mới vui mừng thì tâm thần nhất thời mất tập trung, Thanh Ngư kiếm lập tức lắc lư kịch liệt mấy lần, thân kiếm rớt thẳng xuống đất, nửa lưỡi kiếm cắm ngập vào lòng đất.
Nhưng dù như vậy, Viên Minh trong lòng vẫn mừng rỡ không thôi, hắn lập tức rút trường kiếm lên rồi thử thêm lần nữa.
So với việc thôi động hòn đá thì thôi động Thanh Ngư kiếm hoàn toàn khác biệt, thuận lợi hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, có điều sau mấy lần thử, hắn liền phát hiện ra một số vấn đề.
Thanh Ngư kiếm mặc dù có thể bay lên theo ý hắn, nhưng mỗi lần đều chậm hơn một nhịp so với tâm niệm suy nghĩ của hắn, luôn có cảm giác có hơi không trôi chảy, phản ứng có chút chậm chạp.
“Đi cho ta!” Viên Minh chỉ tay về trước, quát khẽ một tiếng.
Thanh Ngư kiếm lập tức lung la lung lay bay thẳng về phía trước, nhưng chưa bay được ra xa ba trượng, pháp lực kết nối giữa đôi bên đã đứt đoạn.
Thanh Ngư kiếm lập tức ‘loảng xoảng’ một tiếng, rơi thẳng lên đất.
“Dù khống chế chưa được tốt lắm, nhưng phương thức thi triển chắc là vậy, chăm chỉ luyện tập hẳn là có thể biểu hiện tốt hơn nữa. Xem ra Khu Vật thuật này dùng trên kiện nửa pháp khí này thuận tiện hơn nhiều so với đồ vật không có chút linh tính nào. Đúng rồi, ta còn có cái này…” Viên Minh âm thầm ngẫm nghĩ, trong lòng chợt nổi lên một ý nghĩ.
Hắn đứng dậy kiểm tra xung quanh một hồi, phát hiện bốn phía không có bóng người, mới khẽ động tâm niệm, gọi lư hương màu xanh từ trên cánh tay ra.
Kế đó, Viên Minh truyền pháp lực vào trong lư hương rồi lần nữa thi triển khu vật thuật.
Lần này, hắn vừa nghĩ chứ chưa kịp phát chỉ lệnh, lư hương đã khoan thai bay lên, lơ lửng trước người Viên Minh.
Viên Minh thấy thế mừng rõ, lập tức vừa động tâm niệm, đồng thời phất một tay lên, lư hương liền lảo đảo lượn vòng bay ra, lướt về phía xa.
Khác với Thanh Ngư kiếm chỉ có thể bay ra xa ba trượng, lư hương thực tế sau khi bay ra một khoảng gần mười trượng thì liên hệ với Viên Minh mới gần như đứt mất.
Viên Minh liền vội vàng đứng lên, chạy tới nhặt lư hương về, nhanh hơn chồn lửa hiếu kỳ một bước.
Hỏa Sàm Nhi vô cùng tò mò về cái lư hương biết bay này, lập tức leo lên tính tranh giành với Viên Minh.
“Ngươi tiểu gia hỏa này, không được lộn xộn, tự tìm cái gì chơi đi, còn phá rối nữa là bữa sau nhịn đấy.” Viên Minh một tay tóm chồn lửa ném ra ngoài, bưng lư hương lên, đưa đến trước mắt cẩn thận xem xét một vòng.
Từ phản ứng trong lần đầu thi triển Khu Vật thuật mà xét, hắn đã vững tin cái lư hương này tối thiểu là một bảo vật cấp pháp khí, điều này khiến hắn có chút hưng phấn.
Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi lại lần nữa thi triển Khu Vật thuật, điều khiển lư hương bay lên, đồng thời thử tăng lượng pháp lực rót vào, xem xem có thể kích phát ra thần thông gì không.
Có điều thử qua mấy lần mà vẫn không thu hoạch được gì, lư hương này vẫn y như một khối đá cứng đầu, không hề triển lộ ra bất kỳ uy năng gì khác.
“Có phải là do ta vẫn chưa luyện hóa nó không?”
Viên Minh cân nhắc một hồi, xong liền hạ quyết tâm, định dùng khẩu quyết luyện hóa mà Tam động chủ dạy hắn để luyện hóa lư hương này.
Ngay trong ngày nắm giữ được khẩu quyết luyện hóa, hắn đã đi luyện hóa thử Thanh Ngư kiếm, kết quả phát hiện nó chỉ là kiện nửa pháp khí, căn bản không đủ điều kiện luyện hóa nên đành phải coi như thôi.
Nói làm liền làm, Viên Minh lúc này tay nâng lư hương, trong miệng ngâm tụng khẩu quyết, thử nghiệm luyện bảo.
Nháy mắt tiếp theo, một lực bài xích mãnh liệt từ trong tỏa ra, đồng thời tầng tầng những đạo phù văn cấm chế màu vàng kim hiện ra, Viên Minh còn chưa kịp nhìn rõ đã bị ánh sáng màu vàng kim đánh văng ra.
Cả người hắn từ dưới đất bay lên, đâm vào một gốc cây cách đó bảy tám trượng mới ngừng lại.
Chồn lửa đang nằm sấp trên tàng cây thấy cảnh này, lập tức cứng cổ sững người, cơ bản không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Ài, lực cấm chế mạnh quá!” Viên Minh vừa xoa ngực, vừa thở dài.
Dù không thể luyện hóa lư hương, Viên Minh lại có chút vui mừng khó tả.
Từ tầng tầng lớp lớp phù vằn trong cấm chế kia, hắn không khó để để nhìn ra, lư hương này nhất định là một pháp khí hiếm có, thậm chí có thể là bảo bối trong truyền thuyết.
…
Trong nháy mắt, hơn nửa tháng lại trôi qua.
Ở một chỗ nào đó trong Thập Vạn Đại Sơn, một con hung thú báo đốm cao chừng nửa thân người đang cẩn thận tiến lên, một bên cảnh giác tập trung nghe ngóng động tĩnh xung quanh, một bên tìm kiếm con mồi bỏ bụng.
Một tiếng “soạt” bỗng vang lên ở phía trước rừng cây, tiếp đấy, một con thú nhỏ trông như hồ ly, cả người một màu đỏ lửa nhảy ra, vui sướng chạy về phía trước.
Hung thú báo đốm trong mắt mừng vui, lập tức nhảo tới, tức thì cây rừng trong phạm vi mấy trượng xung quanh ào ào rung động, gió tanh thổi loạn.
Thú nhỏ màu đỏ lửa lộ vẻ kinh hãi, há mồm phun ra một luồng lửa màu đỏ, đánh về phía hung thú báo đốm, có điều ngọn lửa màu đỏ kia uy lực quá yếu, còn chưa tới gần báo đốm đã bị cuồng phong đánh tan.
Lợi trảo như sắt thép của báo đốm nhoáng cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu con thú nhỏ rồi chụp nhanh xuống.
Đúng vào thời khắc này, một thanh trường kiếm màu xanh từ khoảng rừng phía trước bắn vọt tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm về phía ngực hung thú.
Hung thú báo đốm gầm lên một tiếng, dậm bốn vó đạp mạnh một cái lên mặt đất, thân thể to lớn tức tốc lướt ngang, vừa vặn tránh thoát một kích của trường kiếm màu xanh trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng thanh kiếm kia lại đột nhiên bẻ hướng bay, tiếp tục đâm tới hung thú báo đốm như có một bàn tay vô hình đang nắm thân kiếm.
Một tiếng “phập” nhỏ vang lên, trường kiếm màu xanh đâm vào tim báo đốm, cắm ngập tới tận chuôi.
Trong thanh âm rầm rầm từ rừng cây phía trước, thân ảnh Viên Minh bước ra.
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi, đã sớm nói ngươi, nơi này cực kỳ nguy hiểm, khắp nơi chạy loạn rồi có chuyện thì ta gánh không nổi đâu.” Hắn xách con thú nhỏ lên, gõ gõ cái đầu của nó.
Con thú nhỏ gục đầu xuống, bộ dáng như biết lỗi.
“Đừng có làm cái bộ này nữa! Còn không nghe lời thì vào trong túi!” Viên Minh thấy cảnh này, thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, trợn mắt trừng nó xong rồi vẫn đặt nó lên đầu vai.
Tiếp xúc lâu với Hỏa Sàm Nhi, hắn cuối cùng hiểu rõ vì sao Lặc Cống lại nói chồn lửa nghịch ngợm, con vật nhỏ này dù lá gan không lớn nhưng đối với mọi thứ đều đầy lòng tò mò, căn bản không chịu ngồi yên, chỉ cần hơi không để ý một chút là chạy loạn khắp nơi, khiến người ta đau đầu không thôi.
Trong tông môn không có quá nhiều chỗ có thể đi, các loại khuôn sáo quy củ cũng không ít, Viên Minh ngây ngốc lâu cảm thấy không được thoải mái lắm, một ngày này liền dứt khoát dẫn theo Hỏa Sàm Nhi đến Thập Vạn Đại Sơn, tới nơi mà hắn từng sinh sống một khoảng thời gian khi còn là Phi Mao thú nô, đặng giải sầu một chút.
Viên Minh khẽ vuốt tiểu gia hỏa lông xù trên vai mấy lần, sau đó kết động pháp quyết Khu Vật thuật, hư không kéo một cái.
“Vèo” một tiếng.
Thanh Ngư kiếm đang cắm trong ngực báo đốm bay ngược trở về, lơ lửng trước người hắn đồng thời rung động nhè nhẹ.
Viên Minh thấy thế, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Trong khoảng thời gian này, với sự luyện tập không ngừng, hắn ngày càng thuần thục trong việc dùng Khu Vật thuật điều khiển Thanh Ngư kiếm, không chỉ độ ổn định, tính chính xác có bước tiến dài, mà khoảng cách thôi động từ ba trượng trước đây, hiện tại đã tăng lên bảy, tám trượng, hơn nữa bằng vào sự hiểu biết thấu đáo của hắn thì phương diện này hẳn là còn có không gian để phát triển thêm.
Vừa nghĩ đến đây, nhu cầu có được một kiện pháp khí chân chính của hắn càng trở nên bức thiết.
*Chú giải*
1. phong duệ chi khí: Khí thế, khí sắc bén.