Viên Minh nhìn lướt qua thi thể hung thú báo đốm, song cũng không làm gì, chỉ tiếp tục cất bước tiến lên.
Hắn hôm nay trở lại chốn cũ, nhưng đã là cảnh còn người mất.
Hắn thân là đệ tử ký danh của Bích La Động, dĩ nhiên không cần phải đi thu thập huyết thực gì đó nữa, gông xiềng đã được cởi bỏ, đoạn trải nghiệm khiến hắn bộ bộ kinh tâm(1) kia dường như cũng đã trở thành quá khứ.
Nhưng trong lòng của hắn lại hiểu rất rõ, Bích La Động dù để hắn đánh bậy đánh bạ bước lên tiên đồ, nhưng đây không phải là đích đến thực sự của hắn, một ngày nào đó hắn sẽ phải tìm cách trở về Trung Nguyên, tìm lại con người thực của mình, đồng thời cũng phải tìm đến kẻ cầm đầu đã khiến hắn phải chịu hết thảy những việc này.
Dĩ nhiên trước đó, hắn nhất định phải mạnh lên.
Bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới không bị người khác xem thường, không bị khi nhục, mới có thể sống sót trong hoàn cảnh tàn khốc, cũng có được vốn liếng báo thù.
Đây chính là điều mà Thập Vạn Đại Sơn và Bích La Động đã dạy hắn.
Sau nửa canh giờ, tầm mắt dần dần trở nên thoáng đãng, theo một làn gió tươi mát xộc vào mũi, một hồ nước khổng lồ, mênh mông không nhìn thấy bờ xuất hiện ở phía trước.
Nước hồ trong xanh một màu, nơi đây lau sậy mọc um tùm, trải dài đến cuối tầm mắt, vẽ nên một một màu xanh nổi bật giữa khoảng trời đất này.
Gió hồ thổi qua, ngàn vạn cây lau phát ra tiếng xào xạc rồi tụ lại với nhau, tạo cảm giác như hồng thủy cuộn sóng quét qua nhân gian.
“Thì ra đây là Thiên Lô hồ(2) sao, diện tích quả nhiên không nhỏ!” Viên Minh ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm tình cũng trở nên thoáng đạt.
Thiên Lô hồ là một trong nhiều hồ nước trong Thập Vạn Đại Sơn, diện tích bao la, rộng khoảng trăm dặm, bởi vì trong hồ mọc rất nhiều lau sậy nên đặt tên như vậy.
Viên Minh mang Hỏa Sàm Nhi đến Thập Vạn Đại Sơn, ngoài việc tìm cho nó một nơi hóng gió, nô đùa thích hợp ra, tự nhiên còn có mục đích khác.
Trong tông môn chỗ nào cũng đều cần điểm cống hiến, hắn đã muốn đi ra ngoài một chuyến, liền thuận tiện nhận một nhiệm vụ thu thập tương đối đơn giản trong Hành Chấp đường, cũng chính là đến Thiên Lô hồ này tìm Bích Thủy thạch, đặc sản nơi đây.
Đây xem như một trong số những nhiệm vụ dài kỳ của Hành Chấp đường, không có thời gian kỳ hạn, chỉ cần thu thập được Bích Thủy thạch thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về tông môn đổi lấy điểm cống hiến.
Hỏa Sàm Nhi vốn đang buồn ngủ nằm trên đầu vai Viên Minh, vừa nhìn thấy hồ nước mênh mông trước mắt, lập tức mừng rỡ, mặt lộ vẻ mới lạ, từ trên đầu vai hắn nhảy mấy cái đi tới bên hồ, nhìn mặt nước không chớp mắt, bộ dạng y như muốn nhảy xuống nước vui đùa.
Viên Minh trông cảnh này thấy hơi ngạc nhiên, Hỏa Sàm Nhi là linh thú Hỏa thuộc tính, hắn còn tưởng nó thấy nước sẽ chán ghét, không ngờ lại thành ra dạng này.
“Lát nữa dẫn người đi dạo một vòng trên mặt hồ, có được không?” Hắn nửa ngồi xổm xuống, đưa tay gãi gãi chỗ sau tai chồn lửa, cười nói.
Hỏa Sàm Nhi không biết nghe có hiểu không, chỉ quay đầu nhìn Viên Minh một cái rồi lập tức quay cái đầu nhỏ lại, đặt sự chú ý vào trong hồ nước mênh mông.
Viên Minh thấy thế cũng không tiếp tục để ý nó, tế Thanh Ngư kiếm ra, chặt đứt mấy gốc đại thụ xung quanh, đoạn gọt sạch cành nhánh, chỉ để lại thân cây.
Tiếp đó, hắn dùng dây thừng mang từ trong tông môn đến, đặt mấy khúc thân cây nằm song song rồi buộc lại với nhanh, rất nhanh đã chế tác thành công một cái bè gỗ đơn giản dài hai, ba trượng.
“Đi.”
Viên Minh xách Hỏa Sàm Nhi đặt lên đầu vai, nhảy lên bè gỗ rồi dùng một thân cây nhỏ dài thẳng tắp làm sào, lái bè đi về phía trung tâm hồ nước.
Rất nhiều đệ tử Bích La Động cùng tiếp nhận nhiệm vụ Bích Thủy thạch nên khoáng thạch ở khu vực bờ hô đã sớm bị hái sạch sẽ, phải tới chỗ sâu mới tìm được.
Hỏa Sàm Nhi ở trên bè gỗ nhảy trước chạy sau, thỉnh thoảng đưa móng vuốt điểm nhẹ lên mặt hồ một cái rồi lập tức rụt về, chơi đến quên cả trời đất.
Viên Minh thu cảnh này vào trong mắt, từ đó cũng hiểu rõ thêm, Hỏa Sàm Nhi dù không sợ nước, nhưng thân là linh thú Hỏa thuộc tính nên vẫn hơi kỵ nước.
Như vậy cũng tốt, không cần phải lo lắng khi hắn tìm kiếm Bích Thủy thạch, Hỏa Sàm Nhi sẽ nhảy xuống nước chạy trốn.
Bè gỗ rất nhanh tới chỗ nước sâu hơn, Viên Minh sau khi quan sát xung quanh một chút liền thả người nhảy vào trong hồ, lặn xuống phía đáy tìm kiếm.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, dù không thi triển biến thân cóc thì vẫn có thể kiên trì dưới đáy nước được một khoảng thời gian dài.
Sau nửa khắc đồng hồ, hắn từ đáy nước trồi lên, có điều hai tay trống trơn.
Viên Minh quay đầu nhìn về phía bè gỗ, thấy Hỏa Sàm Nhi vẫn ngoan ngoãn đợi ở trên đó mới thả lỏng cơ mặt, nghỉ ngơi thêm một lúc rồi lại lần nữa lặn xuống nước, kết quả là tìm kiếm một hồi lâu mà vẫn không thể tìm thấy khối Bích Thủy thạch nào.
“Cái nhiệm vụ cùi bắp này xem ra cũng không dễ làm lắm.”
Hắn lầm bầm tự nói, đoạn xoay người nhảy lên bè gỗ, tiếp tục chống sào đi về phía trung tâm hồ. Lần này bè đi liền mấy dặm mới dùng lại, hắn lại tiếp tục xuống nước tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Viên Minh dù có hơi buồn bực nhưng cũng không quá thất vọng, Thiên Lô hồ đã bị khai thác nhiều năm, Bích Thủy thạch ở dưới đáy không còn được bao nhiêu, nếu dễ dàng tìm được thì mới khiến hắn thấy kỳ quái.
Hắn tiếp tục lái bè tiến về chỗ sâu trong hồ, sau khi liên tục đổi ba chỗ, cuối cũng đã tìm được khối Bích Thủy thạch đầu tiên.
Bích Thủy thạch trông như ngọc phỉ thúy, bên trong lờ mờ thấy từng tia, từng tia khí lưu, sờ tới sờ lui lại cho người ta một loại cái giác lạnh giá thấu tim.
Viên Minh lật qua lật lại xem mấy lượt rồi thu vào trong túi trữ vật.
Khối khoáng thạch Thủy thuộc tính này cũng xem như một loại linh tài thông thường mà tông môn có nhu cầu tương đối lớn, có điều giá trị hơi thấp so với Hỏa Phác ngọc, mười khối mới có thể đổi được một điểm cống hiến.
Giá trị dù hơi thấp nhưng Thiên Lô hồ không nguy hiểm như núi lửa Tháp Lý, thế nên thường ngày số đệ tử tông môn tiếp nhận nhiệm vụ này cũng không ít.
Viên Minh tiếp tục đi về phía chỗ sâu trong Thiên Lô hồ, dọc đường đi thỉnh thoảng lại xuống nước tìm kiếm một phen, chỉ là mỗi lần sẽ không ở dưới nước quá lâu.
Dù sử dụng Phi Mao thuật hóa thành hình thái cóc, hắn có thể kéo dài thời gian lặn dưới nước, nhưng như thế sẽ đẩy nhanh việc Phi Mao thuật phản phệ, được không bù mất.
Nửa ngày nhoáng cái trôi qua.
Viên Minh chống sào đẩy bè gỗ tiến lên, đồng thời đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lông mày nhíu chặt.
Vất vả cả một buổi sáng mà hắn chỉ tìm được bảy, tám miếng Bích Thủy thạch.
Cái này thực ra cũng không quan trọng, vốn chỉ là việc tiện tay, quan trọng chính là trong quá trình thăm dò tìm kiếm, hắn đã tiến vào chỗ sâu của Thiên Lô hồ.
Hồ này có diện tích lớn đến kinh người, chỗ sâu trong hồ thỉnh thoảng có hơi nước bốc lên, hơn nữa hiện tại không thấy mặt trời, khiến hắn lúc này không phân biệt được phương hướng.
“Hỏa Sàm Nhi, ai cũng nói cảm giác phương hướng của linh thú nhạy hơn người nhiều, ngươi có thể phân biệt phương hướng không?” Viên Minh nhìn về phía chồn lửa, hỏi.
Hỏa Sàm Nhi cũng không còn vẻ hoạt bát lúc đầu, lúc này nằm sấp trên vai hắn, thều thào kêu một tiếng, trạng trái tinh thần vô cùng uể oải.
“Không lẽ tiểu gia hỏa này không thể ở lâu tại nơi tràn ngập hơi nước sao?” Viên Minh lại thử giao tiếp một chút, kết quả không thấy nó hồi đáp gì.
Hắn lấy một khối Hỏa Phác ngọc ra cho nó ăn, nhưng Hỏa Sàm Nhi chỉ liếc nhìn qua rồi dời ánh mắt đi.
“Cái này chắc không phải là ốm rồi chứ?” Viên Minh bất giác hơi căng thẳng.
Nếu Hỏa Sàm Nhi xảy ra vấn đề gì, hắn thực sự không cách nào bàn giao với Tam động chủ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi thu Hỏa Sàm Nhi vào túi linh thú.
Trước khi mỗi lần bị thu vào trong túi linh thú, Hỏa Sàm Nhi đều la to, thế nhưng lần này lại hoàn toàn không có phản ứng, chỉ an tĩnh nằm trong túi, một lúc lâu sau cũng không có động tác gì.
Viên Minh vội vàng chống sào đẩy bè đi, chọn đại một hướng rồi nhanh chóng tiến lên, ý đồ rời khỏi chỗ này.
Mặt nước cùng cỏ lau xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, đảo mắt đã qua gần nửa canh giờ mà chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sắp tới gần bờ, trái lại hơi nước trên mặt hồ càng lúc càng dày thêm, chỉ có thể nhìn thấy chỗ cách người khoảng bảy, tám trượng.
“Xem ra là đi nhầm hướng.” Viên Minh dừng bè gỗ lại, đang định quay đầu trở về.
“Chi chi chi.” Hỏa Sàm Nhi trong túi linh thú đột nhiên kêu lên, đồng thời liên tục nhảy nhót trong túi, bộ dạng như muốn đi ra, hoàn toàn không có vẻ uể oải lúc trước.
Viên Minh thấy cảnh này, dĩ nhiên là vừa mừng vừa sợ, lập tức vỗ túi linh thú thả nó ra.
Hỏa Sàm Nhi chạy mấy bước đến đầu bè gỗ, nhấc hai chân trước lên đứng thẳng người, đưa mắt nhìn về phía trước, đồng thời liên tục kêu loạn một hồi.
“Ngươi là muốn đến đằng trước?” Viên Minh ngẩn ra, có chút không chắc chắn hỏi.
Hỏa Sàm Nhi xoay đầu rồi gật đầu lia lịa với hắn.
Viên Minh nhìn về phía trước mặt, trong lòng hơi phân vân.
Nếu tiếp tục đi tới chính là tiến vào khu vực trung tâm Thiên Lô hồ, hơi nước sẽ chỉ càng thêm dày, Hỏa Sàm Nhi tới đó e là chỉ hại không lợi, nhưng nó lại tỏ thái độ muốn đi qua mãnh liệt khác thường như vậy, chẳng lẽ là có chỗ đặc biệt nào?
Viên Minh im lặng nhớ lại những ghi ghép liên quan đến tập tính linh thú mà hắn từng đọc tại Quy Tàng các, sau đó lại cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng phán đoán của Hỏa Sàm Nhi, tiếp tục vung sào đấy bè gỗ tiến về phía trước.
Hỏa Sàm Nhi là thông linh linh thú với huyết mạch khá tinh thuần, hẳn sẽ không mạng mình ra đùa.
Cho dù gặp phải nguy hiểm gì, hắn đại khái vẫn có thể bỏ con vật nhỏ này vào trong túi linh thú, thi triển Phi Mao thuật hóa thân cóc vứt bè bỏ chạy.
Theo bè gỗ không ngừng tiến lên, sương mù tràn ngập xung quanh càng lúc càng dày đặc, tầm mắt chỉ có thể xa khoảng bốn, năm trượng.
Mặt nước bỗng nhộn nhạo, không ngừng vỗ thẳng vào bè gỗ, phát ra những tiếng “rào rào”.
Viên Minh thấy vậy lập tức dừng bè lại, không gió mà dậy sóng, nhất định có nguyên nhân khác.
Đúng lúc này, mặt nước dưới bè gỗ đột nhiên dâng trào dữ dội, hình thành một vòng xoáy lớn chừng vài trượng, phát ra lực xé cực mạnh.
Chiếc bè gỗ lập tức bị hút vào trong, liên tục xoay tròn, sợi dây cột bè nhanh chóng đứt lìa, theo đó chiếc bè gỗ vốn không chắc chắn gì mấy lập tức tan rã.
Viên Minh trầm mặt xuống, tóm Hỏa Sàm Nhi đặt lên đầu vai, đoạn tung ngươi nhảy lên.
Ánh sáng xanh lóe lên trên cánh tay phải của hắn, lư hương thần bí lập tức xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Viên Minh một tay nắm lấy lư hương, một tay chống sào, cả người cứ như vậy lơ lửng giữa trời.
Lư hương cực kỳ mẫn cảm với Khu Vật thuật, chỉ cần thúc giục một chút là có thể bay lên, lúc trước khi tu luyện, hắn chợt nảy ra ý tưởng dùng vật này để bay lên không trung.
Trong nửa tháng qua, Viên Minh luyện qua rất nhiều lần, cũng có thể thuần thục sử dụng kỹ năng này, chỉ có điều pháp lực của hắn không đủ thâm hậu, lư hương lại không phải là pháp khí phi hành chân chính, không cách nào bay trong thời gian dài.
Ngay thời khắc này, một tiếng “rầm” từ mặt nước phía dưới truyền lên, nhìn xuống chỉ thấy một thứ trông như một cái xúc tu thô to màu đen, phía trên còn từng đạo hồ quang điện màu lam lập lóe, quất lên trên cái bè gỗ vốn đã tách ra thành nhiều mảnh.
Mấy khúc cây vốn cũng coi như tráng kiện lại theo âm thanh kia đứt đoạn, văng ra khắp bốn phương tám hướng.
Nhìn cảnh này, Viên Minh không khỏi rùng mình ớn lạnh, lập tức đuổi theo một khúc cây văng ra phía ngoài, đoạn nhẹ nhàng đáp lên đó, sau khi ổn định thân hình liền nhanh chóng chống sào tiến về phía trước.
Chỉ có một khúc gỗ nên hắn chống lướt đi rất nhanh, trong chốc lát đã rời xa vòng xoáy khổng lồ kia.
*Chú giải*
1. Bộ bộ kinh tâm: Mỗi bước đều tràn đầy nguy cơ, khiến bản thân kinh tâm động phách.
2. Thiên Lô hồ: Hồ Ngàn Lau (sậy), lô ở đây là cây lau sậy.