Chấp sự trung niên sau khi nhận lệnh bài từ tay Viên Minh với vẻ mặt phức tạp, lại lần nữa xoay người đi vào phòng, tiếp đó mang ra một cuốn sổ tay trông khá cục mịch với phần bìa làm từ da thú màu nâu xám.
Viên Minh nhận lấy rồi lập tức tìm một chỗ ngồi đọc.
Lần này hắn còn đọc nhanh hơn trước, có điều vì nội dung rất nhiều nên phải tốn hơn một canh giờ mới xem hết được.
Từ trong cuốn sổ tay hái thuốc của Nhị động chủ này, hắn thành công tìm được phần miêu tả liên quan đến Hắc Lân quả và Âm Tủy dịch.
Hắc Lân quả là một loại quả màu đen sinh trưởng trên một số vách núi thiếu ánh nắng trong Thập Vạn Đại Sơn, còn Âm Tủy dịch là dịch tủy rút từ trên người một loại trùng độc đặc biệt. Cả hai thứ này đều là linh tài đặc thù để luyện chế đan dược.
Hơn nữa linh tài, linh dược được ghi trong cuốn sổ tay này còn rất quý hiếm, hiển nhiên cao cấp hơn một bậc so với những loại trong ‘Bách Thảo Tập’, điều này giúp kiến thức của Viên Minh về mảng này phong phú hơn rất nhiều.
Sau khi quay về trả lại cuốn sổ tay, Viên Minh rời khỏi Quy Tàng các trong ánh mắt khó hiểu và tiếng thở dài của chấp sự trung niên.
Nhắc đến cũng khéo, giữa đường trở về Hỏa Luyện Đường, Viên Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa xa, chính là Ô Lỗ.
Ô Lỗ cũng phát hiện hắn. Y không có tránh né mà chủ động bước về phía hắn.
“Viên huynh, đã lâu không gặp.” Ô Lô chủ động ôm quyền chào hỏi với nụ cười trên miệng.
“Ô Lỗ huynh, sao ngươi lại đến bên này?” Viên Minh đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy Khôn Đồ, bèn hỏi.
“À, ta mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, đang định quay lại Ngự Thú đường. Cùng đi chứ?” Ô Lỗ mỉm cười nói.
Viên Minh khẽ gật đầu. Hai người liền sóng vai bước về phía Ngự Thú đường và Hỏa Luyện đường.
“Nhắc tới đúng là hâm mộ Viên huynh, vận số thực sự không tệ, có thể được Tam động chủ coi trọng.” Ô Lỗ chủ động gợi chuyện.
“So với ta, ngươi lại càng khiến người ta hiếu kỳ, làm sao cũng đột nhiên tiến vào Bích La động?” Viên Minh chỉ cười cười không đáp, đoạn đổi chủ đề, đẩy câu chuyện sang người đối phương.
Lần trước khi nhìn thấy đối phương, y đang đi theo bên người Khôn Đồ nên có mấy câu hắn không tiện nói, cũng không muốn nói.
Ô Lỗ không những không che giấu mà thẳng thắn nói: “Khôn Đồ xem như cũng thưởng thức ta, sau khi hắn trở thành đệ nội môn liền dùng quyền lực của bản thân thu ta làm nô bộc, làm chó săn bên người.”
Nghe đến cách ví von “chó săn” này, Viên Minh không khỏi bật cười.
“Mới rồi nghe ngươi nói làm nhiệm vụ trở về, nhưng theo quy định bên Hành Chấp đường thì nô bộc không thể nhận nhiệm vụ chứ nhỉ?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
Nghe tới vấn đề này, Ô Lỗ rõ ràng hơi ngưng lại một chút.
Y nhìn xung quanh một vòng, thấy bốn phía không có ai khác, mới ghé đầu vào tai Viên Minh.
Viên Minh bị hành động bất ngờ của y làm cho có chút kỳ quái, nhưng cũng không né tránh, trái lại còn ghé tai tới.
“Đây không phải nhiệm vụ của Hành Chấp đường, là của Thú Nô đường.” Ô Lỗ nói nhỏ.
Nhiệm vụ của Thú Nô đường?
Viên Minh đầu tiên là cảm thấy rất ngờ vực, nhưng lập tức phản ứng kịp.
“Ngươi nói là nhiệm vụ bắt dã nhân?” Viên Minh hỏi.
“Ngươi biết?” Ô Lỗ kinh ngạc hỏi lại.
“Ha ha, Ô Lỗ huynh quên rồi sao, chúng ta làm sao trở thành Phi Mao thú nô?” Viên Minh cười nói.
Ô Lỗ vỗ trán một cái, giật mình nói: “Mém quên, chúng ta không phải là bị về cùng với dã nhân sao? Nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng chỉ có hai chúng ta còn sống.”
Nghe lời này, Viên Minh mơ hồ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
“Không, còn có gia hỏa Song linh căn kia nữa, nếu ta nhớ không nhầm, hắn gọi là Y Quả thì phải?” Viên Minh nói.
“Ừm, còn hắn nữa…Có điều, cảnh ngộ của hắn lại khác chúng ta, hiện tại chỉ e đã là đệ tử nội môn rồi.” Ô Lỗ thổn thức nói.
“Người tại sao lại nhận nhiệm vụ của Thú Nô đường?” Viên Minh hỏi.
Hắn cũng không quên việc tìm hiểu nguyên nhân mà Bích La Động bắt dã nhân mà mèo bạc nhờ lúc trước.
“Khôn Đồ giao phó, còn nói sẽ nghĩ cách để ta có thể trở thành đệ tử ký danh.” Ô Lô đáp.
“Hắn đúng là rất coi trọng ngươi.” Viên Minh nói.
“Nuôi một con chó biết việc mà thôi.” Ô Lỗ cười tự giễu một tiếng rồi nói.
“Năm đó khi bị bắt ta rất thắc mắc, ngươi nói thử xem vì sao bọn chúng lại muốn bắt những dã nhân kia?” Viên Minh dò hỏi.
Ô Lỗ nhìn thật sâu Viên Minh một chút, có vẻ hơi do dự rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải vì chọn lựa thú nô sao?”
“Nhưng cũng không cần thiết phải giết hết những dã nhân không có linh căn kia chứ?” Viên Minh hỏi.
“Ta cũng không biết nữa.” Ô Lỗ lắc đầu đáp.
Nói xong, y mỉm cười nhìn về phía Viên Minh rồi nói tiếp: “Nếu ngươi thực sự muốn biết rõ ngọn ngành, chi bằng cũng đến Thú Nô đường nhận nhiệm vụ đi, thù lao rất cao đấy.”
“Ta thuận miệng hỏi chút thôi chứ hiện tại không có nhiều thời gian như vậy.” Viên Minh cười đáp.
Trong khi nói chuyện, hai người đã tới dưới núi, sau khi chào tạm biệt nhau liền tách ra rời đi theo hướng hai ngọn núi.
Trong những ngày sau đó, Viên Minh bắt đầu khổ luyện Mộc Lao thuật và Mộc Ẩn thuật.
Nhờ việc tu thành Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất, có được sự gia trì(1) của thần hồn mạnh mẽ, hắn chỉ mất nửa tháng đã cơ bản thành thạo môn pháp thuật.
Ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ chiếu vào.
Viên Minh vận chuyển Minh Nguyệt quyết, chậm rãi thu công rồi mở to hai mắt.
Từ khi Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất viên mãn, hắn vẫn tiếp tục tu luyện nhưng hồn lực tăng trưởng rất chậm, thậm chí hai ngày gần đây còn hoàn toàn dừng lại.
“Xem ra Minh Nguyệt quyết tu luyện đã tới bình cảnh(2), mèo bạc bảo ta tìm bốn món linh tài kia, có lẽ chính là thứ để đột phá bình cảnh? Phải nhanh chóng gom đủ mới được.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
Viên Minh không đứng lên mà vận công kiểm tra tình hình pháp lực.
Từ khi tra rõ vấn đề thuộc tính của Cửu Nguyên quyết, hắn mỗi ngày đều sẽ tận lực tìm kiếm chỗ cây cỏ tươi tốt để tu luyện, nhờ đó tốc độ tu luyện đã trở lại như trước, pháp lực tinh tiến cực nhanh, khoảng cách đến Luyện Khí tầng sáu đã không còn xa.
Bắt giữ một hung thú khó khăn hơn rất nhiều so với việc đánh giết một hung thú, thậm chí có thể gặp phải không ít tình huống khó ngờ, dù Viên Minh có rất nhiều thủ đoạn, nhưng chung quy Luyện Khí tầng năm vẫn là khá thấp trong giới đệ tử ký danh, tốt nhất là đột phá tới Luyện Khí tầng sáu rồi mới đi.
Lấy tốc độ tu luyện hơn bình thường của Cửu Nguyên quyết, tốn thêm một tháng là có thể đạt tới Luyện Khí tầng sáu, chỉ là mọi thứ liên quan đến việc thuần thú đã được chuẩn bị tốt, giờ lại phải chờ thêm một tháng, thực sự khá lãng phí thời gian.
Viên Minh âm thầm cắn răng hạ quyết tâm, lấy ra một quả tiên đào trong veo như nước, chính là quả đào màu đỏ hái từ đảo sương mù kia.
Hắn đã nghe ngóng, biết quả đào này tên là Hồng Tâm linh đào, là một loại linh quả hiếm có tác dụng cố bản bồi nguyên(3). Thêm nữa, nếu đánh giá theo bề ngoài thì quả đào này đã có tuổi đời gần một trăm năm, có thể dùng để luyện chế đan dược, cũng có thể ăn luôn giống như Nhục linh chi.
Lấy thân phận địa vị của hắn hiện tại, dĩ nhiên là không có tiền hay mối quan hệ để luyện nó thành đan dược.
Viên Minh cắn một miếng đào, nhai hai ba cái nuốt vào trong bụng.
Thịt quả rất nhanh hóa thành một dòng chất lỏng chảy xuống dạ dày, tức thì một cỗ linh lực dồi dào tràn ra khắp nơi trong cơ thể.
Viên Minh nhắm mắt vận chuyển Cửu Nguyên quyết, hấp thu cỗ linh lực này, theo đó pháp lực ba động dần tăng vọt.
Thời gian một ngày một đêm trôi qua rất nhanh.
Khí tức của Viên Minh đột nhiên tăng vọt, quần áo không gió mà bay, không khí xung quanh cũng chấn động lưu chuyển, sau một lúc lâu mới yên lặng trở lại.
Hắn mở to mắt với nụ cười trên khóe miệng.
Hồng Tâm linh đào gần trăm năm quả nhiên dược lực mạnh mẽ, dù không luyện thành đan dược, linh khí dồi dào ẩn chứa bên trong nó vẫn khiến hắn kinh hỉ vạn phần(4), trực tiếp giúp hắn đột phá Luyện khí tầng sáu đúng như mong muốn.
Từ đây, hắn lại có thêm mấy phần lực lượng để thu phục linh thú cũng như tự bảo vệ bản thân.
Ngày hôm sau, Viên Minh đến chào Phương Cách, thỉnh cầu tín vật rời tông rồi rời khỏi Bích La Động.
Đệ tử Bích La Động nếu mình tự đi thuần phục linh thú thì đều tới chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn để tìm kiếm, nơi đó hung thú đông đảo, có thể tìm được mục tiêu phù hợp.
Chỉ có điều chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn quá rộng, muốn tìm được một con linh thú phù hợp chỉ có thể dựa vào vận may, rất nhiều người tìm suốt mấy tháng chưa chắc đã tìm được linh thú mình muốn, chẳng những tốn sức mất thời gian mà còn tiềm ẩn rủi ro rất lớn.
Vì lý do này, đại đa số linh thú của đệ tử là mua từ Ngự Thú đường, có rất ít người chọn cách tự mình tìm kiếm.
Nhưng Viên Minh lại không gặp vấn đề này, lúc trước khi thỉnh giáo Tam động chủ về Ngự Thú thuật, hắn đã tính sẵn chỗ để tìm kiếm mục tiêu, đó chính là hòn đảo sương mù kia.
Trên hòn đảo kia có rất nhiều hung thú kỳ dị, bắt con nào cũng đều là linh thú không tệ.
Phiền toái duy nhất là con thủy quái màu đen lởn vởn xung quanh hòn đảo, có điều Viên Minh giờ đã khác xưa, hắn cũng đã chuẩn bị một số cách đối phó.
Viên Minh rời khỏi tông môn, rất nhanh đã đến bên bờ Thiên Lô hồ.
Hắn không làm bè gỗ nữa, đưa tay vung về phía mặt hồ, tức thì một con thuyền nhỏ hiện ra, rơi lên trên mặt hồ.
Hắn tung người nhảy lên thuyền, huy động mái chèo đưa thuyền tiến về phía đảo sương mù.
Sau một canh giờ, Viên Minh đã tới chỗ có đám sương mù đặc biệt dày.
Dựa theo trí nhớ kết hợp với mấy lần dùng lư hương bay lên tìm kiếm, cuối cùng hắn đã lần nữa tìm đến hòn đảo trong sương mù.
Viên Minh lần này khá may mắn, không đụng phải con thủy quái màu đen kia, có điều để an toàn, hắn vẫn thu con thuyền nhỏ từ chỗ cách đảo khá xa, tiếp đó dùng lư hương bay thẳng tới đảo, đáp xuống một mảng rừng cây màu tím.
“Không phải chỗ rừng tùng đen…” Hắn hơi thất vọng.
Hồng Tâm linh đào hiệu quả rõ rệt nên hắn vốn còn tưởng có thể lên đảo từ rừng tùng đen bên kia, sau đó hái hết chỗ Hồng Tâm linh đảo còn lại, bây giờ xem là không được, chỉ có thể đợi khi xong việc rồi tìm cây đào đó sau.
Viên Minh quan sát cảnh vật xung quanh, nhìn về phía cây tím bên cạnh, thấy lá cây này lớn bằng bàn tay, trông như lá phong, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Hắn trong thời gian qua đã bổ sung thêm rất nhiều kiến thức về Thập Vạn Đại Sơn, trong đó bao gồm cả cây cối, thảm thực vật, nhưng hắn lại chưa từng thấy nó trên điển tịch, cây tùng đen trước kia cũng vậy.
Viên Minh nhìn về phía những cây cỏ khác, nhưng tất cả đều xa lạ.
“Hòn đảo này hơi cổ quái, thảm thực vật dường như hoàn toàn khác với Thập Vạn Đại Sơn, chẳng lẽ là do bốn phía bị nước bao quanh?” Viên Minh âm thầm tự hỏi.
Viên Minh không tiến vào trong đảo ngay, mà trước tiên tìm một chỗ an toàn trong rừng phong, khôi phục hoàn toàn pháp lực, xong mới cất bước đi vào trong đảo.
Trong mảnh rừng phong tím này hình như không có hung thú, đợi tới tận khi ra khỏi rừng cây vẫn không có nguy hiểm gì xuất hiện.
Hắn tiếp tục đi về phía trước. Đằng trước sương mù càng ngày càng mỏng, trước mặt xuất hiện một mảnh đầm lầy trống trải, dùng nhãn lực của hắn có thể nhìn xa khoảng mấy chục trượng
Đầm lầy tràn ngập bùn đất màu xanh đen, phóng mắt nhìn khắp đều là cỏ nước tốt tươi, thỉnh thoảng còn có mấy cây thân gỗ mọc thẳng, trong không khí tràn ngập mùi thối rữa.
***Chú giải***
1. Gia trì: Hỗ trợ bị động, có thể hiểu là buff.
2. bình cảnh: Chỗ thắt nút cổ chai, điểm cần đột phá.
3. Cố bản bồi nguyên: Củng cố và tăng cường tư chất người dùng.