Viên Minh dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn về phía rừng phong tím và đầm lầy, tràng mày hơi nhíu lại.
Chỉ là một hòn đảo thôi mà hoàn cảnh lại phức tạp, nhiều thay đổi như vậy, hơn nữa hoàn cảnh địa hình, thảm thực vật mỗi khu vực lại hoàn toàn khác nhau, nếu nói là tự nhiên hình thành thì thực sự trùng hợp quá mức.
“Xem ra là có người cố ý tạo ra, chắc là vị Hắc Mộc đại sư kia?”
Di hài Hắc Mộc đại sư ở ngay trên đảo này, lấy năng lực của y thì đúng là có thể làm ra chuyện này được. Thêm nữa, căn cứ theo nội dung trên bản chép tay kia, người này đúng là một kẻ có tư duy thiên mã hành không(1).
Lại nghĩ kỹ thêm một chút, những hung thú trên đảo này chỉ e cũng là do Hắc Mộc đại sự đem đến, khó trách đều hiếm thấy như vậy.
Viên Minh rất nhanh lắc đầu, cất bước tiến lên.
Mặc kệ nơi này là do Hắc Mộc đại sự hay ai đó làm ra thì cũng đều không liên quan tới hắn, hắn chỉ muốn bắt một con linh thú phù hợp mà thôi.
Đi một đoạn trong đầm lầy, Viên Minh thấy bùn đất khó nhấc chân, bèn lấy tấm da cóc ra, thi triển Phi Mao thuật biến thành hình thái cóc.
Thời gian qua, hắn đã điều tra rõ lai lịch của tấm da cóc này. Nó được lấy ra từ một loại hung thú sống dưới nước tên là Hắc Văn độc thiềm(cóc độc vân đen), hiển nhiên so với biến thân vượn trắng thì hình thái này thích hợp để hành động trong hoàn cảnh bùn lầy ẩm ướt này nhiều.
Từ sau khi Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất viên mãn, khả năng chống lại Phi Mao thuật phản phệ của hắn đã tăng nhiều, theo đó cũng không cần phải cẩn thận để ý như trước, hơn nữa sát khí sinh ra từ việc biến thân cóc đen còn kém tấm da vượn rất nhiều.
Sau khi hóa thân dạng cóc, Viên Minh hành động thoải mái hơn rất nhiều, bùn lầy không còn mút chặt hai chân, đồng thời nếu gặp phải một vài vũng nước cũng có thể dễ dàng nhảy qua.
Hắn hài lòng cất bước nhanh hơn.
Vào thời khắc này, một bụi cây màu lục với phiến lá to bản xuất hiện trước mắt, ở giữa có mấy đóa hoa hình chậu màu hồng phấn đã bung nở, thoạt nhìn khá giống hoa sen, theo gió thoảng qua tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Đang khi định bước tới nhìn kỹ hơn, Viên Minh chợt thấy đầu óc choáng váng, hai chân cũng như nhũn ra.
“Hương hoa có độc!”
Hắn rùng mình, lập tức lui lại.
Một cái bóng mầu xanh từ dưới lá sen xanh bắn vọt ra, cắn về phía bắp chân của hắn, nhìn kỹ thì là một con rắn đầu bẹt.
Viên Minh gắng chống người nhảy lui về phía sau, vừa vặn tránh được đòn đánh lén của con rắn, đồng thời nhấc tay phải bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới.
Từng tia sáng xanh nổi lên trên đám cỏ cây xung quanh, ngay sau đó, những nhánh cỏ kia bỗng như sống dậy, nhào về phía con rắn.
Rắn xanh cả kinh, vội vàng tránh phải né trái, nhưng những nhánh cỏ kia bao vây nó từ khắp bốn phía xung quanh, cơ bản là muốn tránh cũng không tránh hết, rất nhanh liền bị quấn lấy.
Những nhánh cỏ kia đan xen vào nhau, chỉ chớp mắt đã tạo thành một cái lồng cỏ, nhốt rắn xanh vào bên trong.
Trên người rắn xanh có linh lực ba động, thực lực không kém, trong khi những nhánh cỏ kia to nhất cũng chỉ bằng ngón tay, theo lý thuyết thì chỉ cần nó cựa quậy chút sẽ bị gãy hết, thế nhưng bất luận rắn xanh quay cuồng xoắn vặn thân thể thế nào cũng không thoát ra được, trái lại càng lúc càng bị quấn chặt, cuối cùng không thể động đậy gì nữa.
Viên Minh lùi lại một quãng đủ để tránh xa những bông sen màu hồng phấn kia, rồi mới dừng lại, khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Cửu Nguyên quyết để hóa giải độc tố.
Sau khi tấn cấp Luyện Khí tầng sáu, pháp lực của hắn lại hùng hậu thêm một chút, đã có thể thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng, theo sự vận chuyển của pháp lực, cảm giác đầu váng chân run nhanh chóng biến mất, cả người khôi phục lại như trước.
Viên Minh lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía rắn xanh bị trói cứng, ánh mắt khẽ chớp động.
Lồng cỏ này chính là Mộc Lao thuật mà hắn lần đầu tiên thi triển trong thực chiến.
Khác với Mộc Thứ thuật, Mộc Lao thuật cần dựa vào thực vật xung quanh để giam cầm kẻ địch, vậy nên uy lực của pháp thuật lớn hay nhỏ phụ thuộc không ít vào loại thực vật dùng để thi triển pháp thuật này.
Những nhánh cỏ kia thân mình yếu ớt, vậy mà lồng giam tạo ra từ chúng vẫn có thể vây khốn con rắn xanh, nếu dùng những cây côi cứng rắn hơn để thi triển Mộc Lao thuật, hiệu quả giam cầm nhất định sẽ lớn hơn.
Viên Minh nhấc tay vẫy nhẹ, tức thì mấy cây gai gỗ từ chỗ quanh đám hoa sen màu hồng trồi lên, chọc mấy đóa hoa vỡ nát, mùi hương trong không khí theo đó nhanh chóng tiêu tan.
Hắn đứng nguyên tại chỗ chờ một lúc rồi mới đi qua, tóm đầu con rắn, miệng lẩm bẩm.
Từng sợi khói đen từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, càng lúc càng nhiều, dần dần bao phủ đầu con rắn.
Cùng lúc đó, chỗ mi tâm Viên Minh bắt đầu xuất hiện một ít đường vân màu bạc. Những đường vân màu bạc này sau đó nhanh chóng lan tràn xuống phía cánh tay, nhoáng cái đã lan tới bàn tay.
Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, khói đen trong lòng bàn tay hắn quay cuồng bốc lên, hóa thành những xúc to đen chui vào trong đầu rắn xanh.
Rắn xanh đột nhiên lộ vẻ thống khổ, không ngừng giãy dụa.
Nhưng bàn tay Viên Minh như kềm sắt tóm chặt rắn xanh, đồng thời khói đen từ trong tay tỏa ra càng lúc càng dày, chui vào đầu rắn xanh cũng nhanh hơn.
Vẻ thống khổ của rắn xanh càng nặng nề hơn, miệng phát ra những tiếng kêu khàn khàn.
Một lúc lâu trôi qua, trong đầu rắn xanh đột nhiên phát ra một tiếng ‘bụp’ nhỏ, nghe như có thứ gì đó nổ tung, theo đó thân thể con rắn liền mềm oặt, không còn hơi thở.
Viên Minh mặt mũi cứng đờ, buông tay ra.
“Ngự Thú thuật quả nhiên gian nan, ta đã cẩn thận hết mức mà vẫn hủy mất thần hồn của con rắn này.”
Những ngày qua hắn âm thầm luyện tập, tự thấy mình đã nắm vững từng chi tiết của Ngự Thú thuật, không ngờ lúc thực hành mới phát hiện, hoàn toàn không phải như vậy.
Điểm mấu chốt của Ngự Thú thuật là việc áp đảo thần chí của hung thú, nhưng thần hồn vốn rất mỏng manh, chỉ hơi mất tập trung là sẽ thành đánh chết ngay.
“Xem ra còn cần phải tập luyện nhiều hơn mới được.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục đi tới.
Khoảng nửa ngày sau, tại một chỗ cỏ nước tốt tươi trong đầm lầy.
Viên Minh dùng Mộc Lao thuật giam cầm một con hung thú cáo xám cao bằng nửa người thường, bàn tay đặt trên đầu nó, đồng thời một đám khói đen chen chúc chui vào trong đó.
Cáo xám thống khổ rên rỉ, thân thể không ngừng run rẩy.
Viên Minh vẫn không hề bận tâm, miệng lẩm nhẩm, tiếp tục thi pháp.
Đây đã là lần thứ năm hắn thử nghiệm thu phục hung thú, bốn lần trước đều thất bại, toàn bộ hung thú đều thần hồn nổ tung mà chết.
Có điều mỗi lần thất bại, Viên Minh đều tổng kết kinh nghiệm, từ đó hắn sử dụng Ngự Thú thuật càng thêm thuần thục, cảm giác khoảng cách đến lúc thành công đã càng lúc càng gần.
Thời gian một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, cáo xám vẫn đang giãy dụa nhưng thần hồn nó không bị nổ tung.
Hung quang trong mắt nó càng ngày càng yếu, thêm một lúc nữa, rốt cuộc kêu khẽ một tiếng tỏ ý khuất phục.
“Cuối cùng cũng thành!” Viên Minh mừng rỡ, lập tức dừng thi pháp, thu tay lại, lồng cây giam giữ cáo xám theo đó cũng tán đi.
Cáo xám khôi phục tự do, thoáng sửng sốt một chút rồi mới kịp phản ứng, xoay người chạy trốn về phía xa, chỉ chớp mắt đã biến mất ở chỗ sâu trong đầm lầy.
Viên Minh đưa mắt nhìn cáo xám chạy trốn, không có bất kỳ hành động nào.
Căn cứ theo nội dung trong cốt giản mà Tam động chủ đưa cho hắn, việc dùng Ngự Thú thuật khống chế linh thú có liên hệ mật thiết đến lực lượng thần hồn, thần hồn của tu sĩ Luyện Khí kỳ quá yếu, chỉ có thể thu phục, điều khiển một con linh thú.
Cáo xám chỉ là một con hung thú cấp một bậc trung, hơn nữa không có năng lực đặc biệt gì, Viên Minh đương nhiên sẽ không chọn nó làm linh thú của mình.
Hắn tiếp tục đi tới phía trước để tìm kiếm hung thú.
Diện tích đầm lầy này lớn hơn nhiều so với rừng phong tím và rừng tùng đen trước đó, trong đầm lầy cũng có rất nhiều hung thú sinh sống, đáng tiếc thực lực của chúng đều ở mức trung bình, hơn nữa đều là trình độ bậc thấp, bậc trung, còn xa mới so được với kim viên bốn mắt, cự nha màu đen hay địa hành yêu, không đáng để thu làm linh thú.
Mãi tới khi trời tối, Viên Minh vẫn chưa thể tìm được đối tượng phù hợp để thu phục.
Hắn không vội cũng không rời khỏi chỗ này, trái lại còn lấy ra một cái lều vải, tìm chỗ mặt đất tương đối khô ráo hạ trại nghỉ ngơi.
Do ở trong một môi trường xa lạ, Viên Minh cả đêm không ngủ, một mực nhắm mắt ngồi thiền định, cũng may không xảy ra nguy hiểm gì.
Ngày hôm sau, Viên Minh tiếp tục lên đường.
Đầm lầy phía trước càng ngày càng thấy ít nước đọng, khu vực khô ráo bắt đầu gia tăng.
“Cuối cùng cũng sắp ra khỏi chỗ này.” Viên Minh thần sắc thoáng thả lỏng, bước chân nhanh hơn một chút.
Mảnh đầm lầy toàn bùn đất này khắp nơi tràn ngập mùi hôi thối, môi trường tương đối khắc nghiệt, có thể rời khỏi chỗ này hắn cũng khá vui vẻ.
Đi tới trước thêm gần một dặm, Viên Minh đột nhiên dừng bước.
Đằng trước xuất hiện một bãi sen lá xanh ngắt, ở giữa điểm xuyết những đóa hoa lớn màu hồng, chính là loại sen độc mà hắn gặp lúc trước.
Khác với mấy cây sen xanh trước đó, bãi sen này chiếm diện tích lớn dị thường, gần như chiếm hết khu vực đằng trước, lấy thị lực của Viên Minh cũng không nhìn thấy điểm cuối, từng đóa từng đóa hoa sen màu hồng phấn đứng trong đó, theo gió dập dờn, không biết có mấy ngàn đóa.
Viên Minh thấy những đóa sen hồng kia từ phía xa xa, bèn dừng bước.
Nhiều hoa sen như vậy tập ở một chỗ, nồng độ phấn độc chắc chắn hơn xa trước kia, bị trúng phải sẽ rất phiền phức.
Viên Minh cất bước đi về phía bên cạnh, dự định vòng qua bãi sen này.
Đúng vào lúc này, liên tiếp những tiếng ‘xì xì’ từ trong bãi sen truyền ra, tiếp đó là vô số những con rắn độc màu xanh nối đuôi nhau lao ra, đếm sơ có khoảng bốn, năm mươi con, tất cả đều nhào về phía Viên Minh.
Viên Minh hơi biến sắc nhưng cũng không lo lắng lắm, chỉ quay người bay ngược về phía xa.
Khoảng cách lớn như vậy, bầy rắn xanh không có khả năng đuổi kịp hắn.
Quả nhiên, đám rắn xanh kia đuổi được một đoạn liền dừng lại, gào rít dọa dẫm Viên Minh một hồi rồi quay về chỗ bãi sen.
Viên Minh hơi chau mày híp mắt như ngẫm nghĩ. Tiếng kêu của đám rắn xanh vừa rồi mang theo ý uy hiếp, tựa như đang cảnh cáo hắn không được đến gần.
“Ta vừa rồi còn cách bãi sen tương đối xa, theo lý thuyết hẳn là chưa đi vào phạm vi công kích của đám rắn kia. Bọn chúng lại cảnh giác như thế, hẳn là trong bãi sen có thứ gì đó?” Lòng hắn nổi lên một tia hiếu kỳ.
Sau khi cân nhắc một hồi, Viên Minh vẫn lắc đầu bỏ ý định tới tra xét.
Trong bãi sen không chỉ có hoa độc trải rộng, còn những con rắn lục kia nữa, hắn cũng không đủ thủ đoạn để đối phó những nguy hiểm này, tốt hơn là không nên nhiều chuyện.
Viên Minh men theo rìa bãi sen, đi vòng về phía trước.
Kéc kéc kéc…
Một tràng những tiếng kêu chói tai từ trong đầm lầy sau lưng truyền tới, nghe giống như tiếng hót của loại chim nào đó. Tiếng hót này vừa kéo dài vừa chói tai, hiển nhiên là chủ nhân thanh âm này cũng không nhỏ.
“Hung thú loài chim!” Viên Minh cau mày, vội vàng trốn vào trong một bụi cỏ gần đó.
Bên trong Thập Vạn Đại Sơn, không thể xem thường bất kỳ động tĩnh gì, nói không chừng ngay sau đó sẽ có một hung vật lợi hại xông ra. Hơn nữa dù hắn có lư hương trong tay, lúc nào cũng có thể bay lên trời bỏ chạy nên không cần để tâm những hung thú chạy bộ bình thường, nhưng với hung thú loài chim lại có chút kiêng kỵ.
Khi Viên Minh vừa nấp kỹ xong, một cái bóng trắng khổng lồ từ chỗ sâu trong đầm lầy bay ra, lướt qua ngay trên đầu hắn.
Viên Minh thấy rõ chân thân của bóng trắng kia, đó là một con đại điêu thân cao mấy trượng, mắt như chuông đồng, song trảo đen nhánh, lông vũ một màu trắng như tuyết, hình thể to lớn không kém con cự nha màu đen khi trước, nhìn qua liền biết là loại hung thú mãnh cầm nào đó.
Bạch điêu đưa con mắt màu vàng nhạt liếc nhìn Viên Minh giấu mình trong bụi cỏ một chút rồi không để ý tới nữa, bay thẳng tới chỗ trung tâm bãi sen, chỉ nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Viên Minh từ trong bụi cỏ đứng lên, nhìn lên không trung phía xa.
“Bạch điêu kia xem ra thực lực không yếu, thị lực cũng rất mạnh, có sương mù che mắt mà vẫn có thể phát hiện ta, có vẻ là một linh thú không tồi, đáng tiếc tốc độ của nó quá nhanh, dùng lư hương cũng không thể đuổi kịp, nói gì tới chuyện hàng phục.”
***Chú giải***
1. Thiên mã hành không: Tư duy độc đáo, sức sáng tạo liên tưởng mạnh mẽ, không theo khuôn sáo như thiên mã bay trên bầu trời.