Diệp Tiểu Xuyên mới học được bộ pháp Vô Hình Huyễn Ảnh gần đây. Nhìn như chân đạp phương vị Cửu Cung, giống như bộ pháp Cửu Cung Bát Bộ của Thương Vân môn, nhưng thực ra nó có nhiều biến ảo hơn, bao gồm khoảng hai mươi bảy loại bộ pháp biến hóa, huyền ảo và tinh diệu hơn Cửu Cung Bát Bộ mấy lần.
Vân Khất U ra tay mấy lần nhưng đều không thể chạm vào vạt áo của Diệp Tiểu Xuyên. Nàng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Diệp Tiểu Xuyên sử dụng bộ pháp không chênh lệch không quá lớn so với Cửu Cung Bát Bộ mà mình đã học, với nàng mà nói Cửu Cung Bát Bộ như đã thuộc nằm lòng, cho nên trước đó phong kín đường lui của Diệp Tiểu Xuyên, lại không ngờ thân pháp của hắn huyền diệu, nhưng vào lúc gian dung bất phát* lại có thể né tránh được Thiên Chu Triền Ti Thủ của mình.
* Gian dung bất phát: khoảng cách quá gần ở giữa không đủ chứa sợi tóc.
Tuy nhiên, Vân Khất U không phải người tầm thường, tại con đường tu chân, nàng cao thâm hơn Diệp Tiểu Xuyên rất nhiều. Bộ pháp tinh diệu này của Diệp Tiểu Xuyên chưa được thực chiến kiểm nghiệm nên có chút sơ hở. Sau khi né tránh được vài chiêu đầu tiên, hắn bị Vân Khất U dồn vào góc chết của vách núi, lúc không chú ý, bị Vân Khất U bắt lấy cổ tay.
Thiên Chu Triền Ti Thủ quấn lấy cổ tay đối phương, đồng nghĩa với việc khống chế mệnh môn của họ. Diệp Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, mạch đập bị khống chế, không thể vận dụng chút sức lực nào.
Diệp Tiểu Xuyên la lên: "Ai u! Đau! Đau! Cánh tay ta sắp gãy rồi!"
Vân Khất U đã nhận ra rằng bộ pháp của Diệp Tiểu Xuyên dựa trên Cửu Cung Bát Bộ, vô cùng tinh diệu, nhưng khi thi triển lại có phần gượng gạo, như thể mới luyện được không lâu.
Nàng vung quyền đánh vào mắt trái của Diệp Tiểu Xuyên, sau đó buông tay ra. Diệp Tiểu Xuyên ôm mắt trái rên rỉ, tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Sao lại đánh ta?"
Vân Khất U bình thản nói: "Không phải ngươi tự xưng là chạy trốn bảo mệnh vô địch thiên hạ sao? Ta đánh cho ngươi biết thế nào là kẻ không biết trời cao đất rộng, khoác lác không biết ngượng! Lần nào ta bắt được ngươi, ta sẽ đánh ngươi một quyền!"
Nói xong, không để ý đến lời van xin của Diệp Tiểu Xuyên, Vân Khất U lại lao vào tấn công. Hai tay nàng biến thành hình long trảo, nhanh như chớp chộp lấy Diệp Tiểu Xuyên.
Diệp Tiểu Xuyên biết Vân Khất U không nói đùa, vội vàng vận dụng thân pháp, biến ảo thân hình để trốn chạy.
Lần đầu tiên, Vân Khất U chỉ cần mười chiêu đã bắt được Diệp Tiểu Xuyên. Tuy nhiên, lần thứ hai, nàng phải mất đến mười lăm chiêu mới tóm được tên này, và lại tiếp tục đánh một quyền vào mắt phải hắn.
Hai bàn tay trắng như phấn của Vân Khất U hạ xuống, trên khuôn mặt vốn có phần thư sinh của Diệp Tiểu Xuyên giờ đây xuất hiện hai quầng thâm gấu trúc đen sì.
Vân Khất U tiếp tục ra tay, Diệp Tiểu Xuyên lại tiếp tục trốn chạy.
Lần thứ ba Vân Khất U bắt được Diệp Tiểu Xuyên, đã mất đến hai mươi chiêu!
Mỗi lần Diệp Tiểu Xuyên sử dụng bộ pháp đều trở nên linh hoạt hơn. Ban đầu, còn có phần trơn mượt như bùn nhão, nhưng qua vài lần, thân pháp của hắn càng ngày càng tinh diệu, biến ảo lấp lóe nhanh như chớp, như một ảo ảnh vô hình.
Tuy nhiên, Diệp Tiểu Xuyên vẫn còn kém Vân Khất U rất nhiều về đạo hạnh và thực lực. Hắn luôn bị Vân Khất U bắt lấy và nhận một đòn từ đôi bàn tay trắng như phấn của nàng.
Vân Khất U càng ngày càng kinh ngạc. Tốc độ tiến bộ của Diệp Tiểu Xuyên trong việc sử dụng bộ pháp huyền diệu này quả thực nằm ngoài dự đoán của nàng. Ban đầu, nàng nhận ra Diệp Tiểu Xuyên thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nên muốn giúp hắn tích lũy kinh nghiệm. Biết đâu sau này, thân pháp này có thể cứu tiểu tử này một mạng.
Nhưng sau khi bắt được Diệp Tiểu Xuyên vài lần, Vân Khất U càng thêm kinh ngạc. Nàng cần sử dụng nhiều chiêu thức hơn so với lần trước để bắt được hắn. Diệp Tiểu Xuyên tiến bộ nhanh chóng trong thực chiến khiến Vân Khất U không khỏi há hốc mồm. Nếu không tận mắt chứng kiến, nàng thật không tin trên đời lại có người thông minh đến vậy.
Một canh giờ sau, trăng sáng giữa trời, chiếu đầy ánh sao, không biết Diệp Tiểu Xuyên đã bị Vân Khất U bắt bao nhiêu lần. Cuối cùng, Vân Khất U đã mất đến một nén nhang mới bắt được tên "láu cá" Diệp Tiểu Xuyên.
Diệp Tiểu Xuyên lại chịu một đòn, giờ đây mặt mũi bầm dập, không còn chút máu.
Vừa thấy Vân Khất U lại tấn công, Diệp Tiểu Xuyên khuỵu hai đầu gối xuống đất, cầu khẩn: "Sư tỷ! Xin tha cho ta! Ta đã bị ngươi đánh thành đầu heo rồi, nếu tiếp tục đánh nữa, ta sẽ chết đấy!"
Lúc này, tại Vọng Nguyệt đài ở đối diện, có một con đường nhỏ lát đá xanh dẫn từ chân núi lên đỉnh núi. Hai bên đường là đủ loại hoa cỏ cây cối, tạo nên khung cảnh vô cùng thanh u.
Cố Phán Nhi trong bộ váy đỏ rực như lửa, dẫn theo hai sư huynh muội Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man của Tử Vi phái đi dọc theo con đường nhỏ u tĩnh này đến Vọng Nguyệt đài.
Lúc này đã là giờ Tý, ánh trăng từ vách đá trên Đoạn Kiếm phong đối diện chiếu xuống, khiến toàn bộ Vọng Nguyệt đài lấp lánh như sóng nước, muôn ngàn tia sáng lấp lánh, quả thực là vô cùng lộng lẫy.
Thường Tiểu Man và Lục Trường Phong đều bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, thân ở trong bóng nguyệt hoa, tựa như ảo mộng, vô cùng tin phục.
Lục Trường Phong khen ngợi: "Một trong sáu cảnh của Thương Vân, Vọng Nguyệt đài, quả nhiên là tiên gia phúc địa, danh bất hư truyền. Đêm nay không phải là đêm trăng rằm mà đã đẹp đến vậy, thật muốn biết đêm trăng rằm nơi đây sẽ rực rỡ như thế nào."
Thường Tiểu Man gật đầu, nói: "Đúng vậy, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt. Phán Nhi muội muội, đêm trăng rằm còn hơn nửa tháng nữa, đến lúc đó chúng ta lại đến ngắm trăng, được chứ? Phán Nhi muội muội?"
Thường Tiểu Man gọi hai tiếng, nhưng Cố Phán Nhi như không nghe thấy gì, đẩy nàng một cái, khiến nàng mới tỉnh lại.
Đối diện Vọng Nguyệt đài hơn mười trượng là vách đá Tư Quá Nhai nơi tên hỗn đản Diệp Tiểu Xuyên đang diện bích. Giữa hai bên chỉ cách nhau một khe núi sâu. Tuy nhiên, nơi đây quanh năm sương mù mây khói bao phủ, khiến cho không thể nhìn rõ tình hình bên Tư Quá Nhai.
Lúc nãy, Cố Phán Nhi muốn nhìn xem sương mù phía sau Tư Quá Nhai che giấu điều gì, nên nhất thời đã xuất thần và không nghe thấy tiếng gọi của Thường Tiểu Man.
Thường Tiểu Man đã nhận ra biểu hiện khác thường của Cố Phán Nhi từ lúc hoàng hôn. Giờ đây, thấy Cố Phán Nhi có vẻ bồn chồn, lòng nàng không khỏi hiếu kỳ.
Thường Tiểu Man hỏi: "Phán Nhi muội muội, có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ đây là nơi muội thường hẹn hò với tình lang? Vọng nguyệt nhớ người? Cho nên khi đến đây muội mới thất thố như vậy. Không biết là vị tài tuấn nào trong Thương Vân môn vậy?"
Cố Phán Nhi khinh miệt hừ một tiếng, không chút suy nghĩ mà nói: "Ta không liên quan gì đến tên hỗn đản kia."
Ngay lập tức, nàng nhận ra mình đã nói sai và vội vàng giải thích: "Tiểu Man tỷ tỷ, các người đừng hiểu lầm! Không phải như các người nghĩ!"
Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man nhìn nhau cười một tiếng đầy ẩn ý.
Cố Phán Nhi biết mình đã lỡ lời, nhưng càng giải thích càng rối. Nàng luống cuống tay chân, không biết phải nói gì.
Bỗng nhiên, trong màn đêm tối mịt vang lên tiếng ai oán kêu đau, sau đó là giọng nam tử lơ lửng truyền đến từ sương mù bên kia Tư Quá Nhai.
"Cầu xin tha cho ta... Đánh thành đầu heo... Đánh chết tươi."
Vì khoảng cách khá xa, âm thanh chỉ nghe được từng đoạn đứt quãng, nhưng điều này khiến ba người trên Vọng Nguyệt đài giật mình. Dường như trong đêm yên tĩnh này, chuyện gì đó đang xảy ra ở Vọng Nguyệt đài sau núi Thương Vân môn.
Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man đều là đệ tử phái khác, nên không tiện nói gì. Tuy nhiên, họ nghe loáng thoáng tiếng ai oán cầu xin tha thứ.
Lục Trường Phong lên tiếng: "Phán Nhi sư muội, bên kia có vẻ như có người..."