Cố Phán Nhi đương nhiên biết ở gần đây có người, vừa mới nghe thấy tiếng kêu, tuy đứt quãng nhưng loáng thoáng nhận ra đó là giọng của Diệp Tiểu Xuyên, kẻ mà nàng thống hận nhất thuở bình sinh.
Nửa đêm khuya khoắt, Diệp Tiểu Xuyên cầu xin tha thứ với ai? Chẳng lẽ Tư Quá Nhai sau núi còn có người khác? Có ai muốn lấy mạng Diệp Tiểu Xuyên?
Dù Cố Phán Nhi cực kỳ căm ghét tên hái hoa tặc Diệp Tiểu Xuyên này, nhưng dù sao họ cũng là đồng môn. Nếu Diệp Tiểu Xuyên thực sự bị giết tại Tư Quá Nhai sau núi, đây sẽ là một sự kiện lớn đối với Thương Vân môn. Hơn nữa, hiện tại là thời điểm trước cuộc thi đấu pháp nội môn ba mươi năm một lần, rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngoại môn đang tụ tập tại Thương Vân sơn để quan chiến. Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệp Tiểu Xuyên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thương Vân.
Nàng điều khiển tiên kiếm, xuyên qua sương mù, bay về phía Tư Quá Nhai ở đối diện.
Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man thấy sắc mặt Cố Phán Nhi không ổn, cũng vội vàng tế ra pháp bảo đuổi theo.
Trên Tư Quá Nhai, Diệp Tiểu Xuyên mặt sưng vù, mũi sưng đỏ, quỳ gối trước Vân Khất U trong bộ bạch y tung bay, nước mắt nước mũi giàn dụa cầu xin tha thứ.
Hơn một canh giờ qua, hắn bị Vân Khất U đánh mười mấy quyền, giờ phút này mặt đã sưng không thành hình người. Nếu tiếp tục bị đánh như vậy, cho dù không chết, hắn cũng sẽ bị lột da.
Ngay lúc hắn cầu khẩn, một luồng ánh sáng lấp lánh từ phía đông ập đến, nhanh chóng đáp xuống sườn đồi Tư Quá Nhai, hóa thành Cố Phán Nhi và hai người khác.
Cố Phán Nhi bay đến Tư Quá Nhai, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững người. Thường Tiểu Man và Lục Trường Phong cũng không biết phải làm sao.
Trước mắt họ là một thiếu niên với khuôn mặt sưng vù như đầu heo, đang khổ sở cầu xin tha thứ một nữ tử có nhan sắc tuyệt mỹ.
Ánh mắt Lục Trường Phong khi nhìn thấy Vân Khất U liền không thể rời đi. Trong lòng hắn rung động, không ngờ trên đời lại có một nữ tử khuynh quốc khuynh thành đến vậy.
Cố Phán Nhi và Thường Tiểu Man cũng được xem là những tiên tử tuyệt sắc trong giới tu chân. Tuy nhiên, khi đứng cạnh Vân Khất U, khí chất cao ngạo băng lãnh của Vân Khất U đã hoàn toàn lấn át hai người. Khí chất này càng dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân.
Vì vậy, khi Lục Trường Phong nhìn thấy Vân Khất U, trong nháy mắt, hắn cảm thấy nữ tử áo trắng thanh lãnh trước mắt chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua từ khi chào đời!
"Vân sư muội? Sao ngươi lại ở đây?"
Cố Phán Nhi nhìn rõ hai người trên Tư Quá Nhai, mất hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Nàng thu kiếm vào vỏ, mở miệng hỏi Vân Khất U.
Vân Khất U nhíu mày, dường như không nghĩ rằng sẽ có đệ tử đến nơi yên tĩnh sau núi Luân Hồi Phong vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Cố Phán Nhi và nàng cùng được mệnh danh là Thương Vân song kiêu, đương nhiên Vân Khất U biết nàng. Nàng thản nhiên nói: "Ta không cần giải thích với ngươi về việc ta ở đây."
Cố Phán Nhi cứng người, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra một tia bất mãn.
Chiến tranh ngầm giữa nữ nhân, tuy không khói lửa, nhưng thường thường tàn khốc và điên cuồng hơn.
Cố Phán Nhi tự nhận mình không thua kém Vân Khất U, nhưng từ khi Vân Khất U nhập môn vào mười một năm trước, nàng luôn bị Vân Khất U áp đảo.
Hai năm trước, có người nhiều chuyện về những đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của chính đạo và ma giáo hiện nay, tổng cộng có sáu người được xếp vào bảng xếp hạng, trong đó Vân Khất U đứng đầu bảng Lục tiên tử. Hai năm nay, danh tiếng của nàng vang dội khắp nhân gian, mọi người chỉ biết Thương Vân môn có kỳ nữ Vân Khất U, mà không biết đến Cố Phán Nhi.
Ngay cả thần binh Trảm Trần, được truyền thừa trong Thương Vân môn suốt bốn ngàn năm, cũng được chưởng môn sư thúc trao cho Vân Khất U vào một năm trước.
Lúc này, Vân Khất U lạnh lùng như băng với mình. Nếu không có người ngoài ở đây, với tính cách nóng nảy của nàng, chỉ sợ đã nổi giận từ lâu.
Diệp Tiểu Xuyên vốn là người hoạt bát, giỏi nhìn mặt nói chuyện. Nghe Vân Khất U nói thế, hắn biết mình sắp gặp rắc rối. Hắn vội vàng nói vài câu để chuyển hướng câu chuyện, đồng thời liếc nhìn Cố Phán Nhi, miệng tấm tắc:
"Ái chà chà, đây không phải là Phần Yên tiên tử Cố Phán Nhi đã tự tay đưa ta vào Tư Quá Nhai hưởng thụ tai ương lao ngục sao? Uổng công ta một lòng say mê ngươi, mà ngươi lại đối xử với ta như vậy, thật khiến ta đau lòng!"
Bởi vì cái gọi là "Kẻ thù của kẻ thù là bạn", so với việc bị Vân Khất U vô cớ đánh thành đầu heo, Diệp Tiểu Xuyên căm hận Cố Phán Nhi hơn một chút. Dù sao, chính nàng là người đã đưa hắn vào Tư Quá Nhai lạnh giá này để diện bích ba tháng.
Hắn nhận ra Cố Phán Nhi và Vân Khất U dường như có quan hệ không tốt, lại lo lắng hai người vì một lời không hợp mà sẽ đánh nhau ở sau núi. Vì vậy, hắn đứng ra nói vài câu bóng gió với Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi nhìn kỹ mới nhận ra thiếu niên mặt sưng vù trước mặt quả thật là Diệp Tiểu Xuyên. Nghe những lời của hắn, lửa giận trong lòng nàng càng bùng cháy.
Nàng phẫn nộ nói: "Tên hái hoa tặc này, bị phạt diện bích ở Tư Quá Nhai là đáng đời ngươi. Nếu ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng, dám ăn nói bậy bạ, ta sẽ không tha cho ngươi."
Ba tháng qua, đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên tiến bộ nhanh chóng, lòng tự tin cũng tăng lên. Hắn biết mình không thể đánh lại Cố Phán Nhi, nhưng trước mặt kẻ thù, khí thế không thể thua.
Hắn lẩm bẩm: "Ngươi có thể làm gì ta? Có bản lĩnh thì bảo Vân Hạc sư thúc nhốt ta thêm ba tháng nữa đi!"
Rồi hắn ôm mặt than vãn: "Cố Phán Nhi, ta biết ngươi ngày nhớ đêm mong ta, không thể nào quên ta. Nhưng trong lòng ta, ngươi đã chết rồi! Đừng quấn lấy ta nữa, chúng ta là không thể nào! Trong lòng ta đã có người khác, đúng không Vân sư tỷ?"
"Bốp! Đồ vô sỉ!"
Cố Phán Nhi tính cách nóng nảy, được mệnh danh là "cọp cái" trong số các đệ tử Thương Vân môn. Nghe Diệp Tiểu Xuyên đổi trắng thay đen, nói bậy bạ, nàng tức giận tát vào mặt hắn.
Diệp Tiểu Xuyên bị đánh cho choáng váng, mặt ong lên vì đau.
Không ngờ hắn còn chưa kịp phản ứng lại.
“Bốp! Hái hoa tặc!”
Cái tát này là đến từ Vân Khất U ở bên cạnh hắn đánh.
Hai tay Diệp Tiểu Xuyên ôm mặt, liên tục cười khổ.
Lục Trường Phong thấy tình huống có chút mập mờ, thậm chí là có chút quỷ dị, Cố Phán Nhi này cùng với nữ tử bạch y tuyệt mỹ trước mắt, tựa hồ cũng có chút ít quan hệ với thiếu niên bị đánh không ra hình người này, giống như giữa ba người này có quan hệ không bình thường.
Thân thể Lục Trường Phong khẽ nhúc nhích, muốn ra mặt thay Cố Phán Nhi, Thường Tiểu Man lại là đưa tay kéo hắn một cái, yên lặng lắc đầu với hắn.
Nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, đây là chuyện nội bộ của Thương Vân môn, chúng ta không tiện nhúng tay."
Cố Phán Nhi nhìn thấy Vân Khất U cũng tát Diệp Tiểu Xuyên một cái, lòng vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Chuyện xảy ra đêm nay tại Tư Quá Nhai sau núi này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Tiểu Xuyên bị đánh thành đầu heo, Cố Phán Nhi ngược lại không cảm thấy kỳ lạ. Diệp Tiểu Xuyên vốn là kẻ ăn nói thiếu suy nghĩ, lại thường xuyên làm trộm vặt móc túi, không bị đánh mới là lạ.
Điều khiến Cố Phán Nhi kinh ngạc là Vân Khất U, sư muội nổi tiếng lạnh lùng băng giá của Thương Vân Môn, lại có vẻ như quen biết Diệp Tiểu Xuyên, hơn nữa còn đánh Diệp Tiểu Xuyên thành đầu heo?
Cố Phán Nhi đương nhiên không thể tin rằng Diệp Tiểu Xuyên và Vân Khất U có quan hệ mờ ám, cũng không thể tin rằng Diệp Tiểu Xuyên dám đắc tội với Vân Khất U. Tuy nhiên, Cố Phán Nhi cũng biết tính cách của Vân Khất U, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh đồng môn, do đó Cố Phán Nhi nhất thời do dự không quyết.