Diệp Tiểu Xuyên vốn dĩ là một kẻ hèn hạ, bị hai nữ tử xinh đẹp đánh cho tơi tả, chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận.
Ngay cả Vân Khất U vốn không muốn ở nơi đông người quá lâu, lúc này ở Tư Quá Nhai chỉ có năm người đã khiến nàng cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nàng bực bội buông một câu "người nhàm chán", rồi bay vút lên trời, hóa thành một đạo bạch quang biến mất trong màn đêm.
Sau khi Vân Khất U rời đi, Lục Trường Phong tò mò hỏi Cố Phán Nhi: "Phán Nhi sư muội, nữ tử kia là ai vậy?"
Cố Phán Nhi đáp: "Nàng là Vân Khất U, sư muội của ta, đệ tử chân truyền của Tĩnh Thủy sư bá."
Thường Tiểu Man và Lục Trường Phong đều giật mình. Thường Tiểu Man kinh ngạc thốt lên: "A! Hóa ra nàng chính là Lăng Băng tiên tử Vân Khất U!"
Lục Trường Phong cầm chiếc quạt xếp trong tay, tán thưởng: "Thế gian đồn rằng Lăng Băng tiên tử không chỉ sở hữu tu vi cao thâm, mà dung nhan còn khuynh quốc khuynh thành, khiến người say đắm. Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Bỏ qua tu vi đạo pháp không bàn, chỉ riêng nhan sắc đã khiến người ta phải trầm trồ."
Thường Tiểu Man lườm nguýt sư huynh, bực mình lên tiếng: "Đúng là lũ nam nhân thối, chỉ biết một bị thịt xinh đẹp. Tu luyện bao nhiêu năm, đầu óc vẫn nông cạn như xưa!"
Lục Trường Phong ngượng ngùng gượng cười, không dám trả lời.
Không còn Vân Khất U ở bên cạnh, Diệp Tiểu Xuyên cũng không dám làm càn. Dù có Vân Khất U ở bên cạnh, Cố Phán Nhi này cũng chưa chắc đã làm gì hắn, nhưng giờ Vân Khất U đã đi rồi, tình thế hoàn toàn thay đổi. Chọc giận Cố Phán Nhi, nhẹ thì bị nàng "dạy dỗ" một trận, nặng thì có thể mất mạng.
Cố Phán Nhi nhìn Diệp Tiểu Xuyên lảng tránh ánh mắt của mình, hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, Vân Khất U xuất hiện ở Tư Quá Nhai sau núi, vì sao nàng lại đánh ngươi thành đầu heo thế này?"
Diệp Tiểu Xuyên chẳng buồn quan tâm đến Cố Phán Nhi. Hắn đâu dám mạo muội nhắc đến tên Vân Khất U. Vừa rồi chỉ lỡ lời đề cập đến nàng, đã bị nàng ném cho một bạt tai. Nếu tiếp tục nói bậy bạ, lỡ đến tai Vân Khất U, mạng nhỏ của hắn coi như xong, nói không chừng còn sẽ bán thân bất toại.
Hắn hắt hủi Cố Phán Nhi: "Ta chọc giận nàng nên bị đánh, liên quan gì đến ngươi? Mau cút đi! Đây là Tư Quá Nhai, thiên lao cấm địa của Thương Vân môn, không phải nơi các tiểu thư khuê các như các ngươi nên đến. Đi đi đi, ta muốn ngủ!"
Cố Phán Nhi lạnh giọng nói: "Vừa rồi không phải ngươi rất hùng hồn sao? Sao giờ lại sợ rồi? Ngươi nói gì cơ? Nói ta si tâm vọng tưởng với ngươi? Nói ta quấn quýt lấy ngươi?"
Diệp Tiểu Xuyên vội vàng thanh minh: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả. Dù là ai bị bắt chờ ở đây ba tháng trời, mà chẳng có oán hận? Nên vừa rồi ta mới lỡ lời... Đừng lại đây... A! Đừng có đánh mặt! Cứu mạng!"
Cố Phán Nhi nổi cơn thịnh nộ, ra tay đánh Diệp Tiểu Xuyên túi bụi. Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man cố gắng can ngăn nhưng không được. Cuối cùng, hành hung sau gần nửa canh giờ, Cố Phán Nhi mới nguôi giận cùng với hai người Lục, Thường rời khỏi Tư Quá Nhai.
Nhìn thấy ba người họ đi xa, Diệp Tiểu Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn gượng gạo đứng dậy, khạc ra một ngụm máu đen. Khi ba người đã bay xa, hắn cố ra vẻ tức giận hét lớn:
"Cố Phán Nhi, may cho ngươi chạy nhanh! May mắn các ngươi người đông thế mạnh! Bằng không thì đêm nay ta còn không phá tiền lệ không đánh nữ nhân!"
Thực ra, Diệp Tiểu Xuyên chỉ bị thương ngoài da. Dù Vân Khất U hay Cố Phán Nhi đều không sử dụng chân lực khi đánh hắn. Hơn nữa, hiện giờ Diệp Tiểu Xuyên đã khác xưa. Kinh mạch trong cơ thể hắn rộng lớn, chân nguyên dồi dào. Cho nên, những đấm đá tối nay chỉ gây tổn thương bên ngoài, không ảnh hưởng đến nội tạng. Nghỉ ngơi vài ngày, hóa ứ tiêu sưng liền sẽ không sao nữa.
Tuy nhiên, sưng đỏ và bầm tím trên mặt của hắn sẽ khó tiêu trong vài ngày tới.
Sau trận chiến với Diệp Tiểu Xuyên, phiền muộn trong suốt ba tháng qua của Cố Phán Nhi hoàn toàn được phóng thích, tâm trạng vô cùng tốt.
Thường Tiểu Man và Lục Trường Phong tò mò hỏi về thiếu niên Diệp Tiểu Xuyên trên Tư Quá Nhai, rốt cuộc đã làm gì đắc tội với Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi tóm tắt lại sự việc của gần ba tháng trước, Diệp Tiểu Xuyên lén lút vào phòng của nàng ăn cắp đồ trang sức, sau đó tại Giới Luật viện, trước mặt vô số đệ tử Thương Vân, hắn còn không biết ngượng huênh hoang khoác lác, nói rằng mình là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Nghe xong, Lục Trường Phong tức giận nói: "Tên tiểu tử kia quả là một tên hái hoa tặc! Biết thế ta đã thay ngươi trừng trị hắn một phen."
Diệp Tiểu Xuyên trải qua một đêm đầy tai ương, trong lòng vừa sợ vừa giận. Hắn thề sẽ chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó vượt qua Cố Phán Nhi, đánh cho nàng rụng răng đầy đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Trời đã gần sáng. Hắn khoanh chân ngồi thiền, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể hai vòng chu thiên. Nhờ vậy, cơn đau trên người dịu đi phần nào, nhưng khuôn mặt sưng bầm trong lúc nhất thời vẫn chưa thể thuyên giảm.
Sau khi ngồi thiền vận công, Diệp Tiểu Xuyên không hề nản lòng. Hắn càng thêm quyết tâm, tức giận móc thần kiếm Vô Phong ra từ trong ngực. Khi tâm niệm vừa động, thanh kiếm lập tức lóe lên ánh sáng xanh, hiện ra thân kiếm cổ sơ dài ba thước.
Hiện tại Diệp Tiểu Xuyên suy nghĩ hiểu rõ một điều. Tối hôm qua, Vân Khất U không hề muốn đánh nhau với hắn mà là muốn giúp hắn nâng cao thân pháp và bộ pháp. Trong hơn một canh giờ giao đấu, Diệp Tiểu Xuyên nhận ra sự tiến bộ vượt bậc của mình. Ban đầu, Vân Khất U chỉ cần vài chiêu là có thể bắt được hắn, nhưng đến cuối cùng, dù sử dụng Thiên Chu Triền Ti Thủ, Vân Khất U cũng mất gần một nén nhang mới bắt được mình.
Từ điểm này, Diệp Tiểu Xuyên suy đoán rằng Vân Khất U không giỏi thể hiện cảm xúc của bản thân. Nàng chọn cách giao đấu để giúp hắn tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Việc bị Vân Khất U đánh cũng chỉ vì nàng không quen với cách giao tiếp thô bạo cùng người khác. Dù vậy, Diệp Tiểu Xuyên hiểu rằng Vân Khất U không hề có ác ý.
Tuy nhiên, khi gặp Cố Phán Nhi, mọi chuyện lại khác. Cố Phán Nhi ra tay đánh đập hắn tuy không sử dụng chân nguyên nhưng rõ ràng là muốn trút giận lên người hắn. Vì vậy, Diệp Tiểu Xuyên vô cùng căm hận Cố Phán Nhi.
Chuyện giang hồ, giang hồ.
Hắn cũng không định báo cáo vụ việc này lên Giới Luật viện để Vân Hạc sư thúc trừng phạt Cố Phán Nhi. Hắn muốn tự tay trả thù.
Cầm thần kiếm Vô Phong trong tay, Diệp Tiểu Xuyên miệt mài suy nghĩ về những kiếm quyết trong điển tịch, tìm kiếm một bộ kiếm pháp mạnh mẽ phù hợp với bản thân hiện tại để tu luyện.
Sáng sớm ngày hai mươi bảy tháng hai.
Luân Hồi Phong, Thương Vân sơn, sau núi, sơn cốc, đại thụ che trời.
Một buổi sáng sớm, sau núi sương mù bao phủ, gió sớm chầm chậm, thỉnh thoảng có chim tước kêu to, thanh thúy êm tai.
Tiểu Trì theo thói quen tạm biệt Hầu Vương gia gia, đi đến Tư Quá Nhai tìm Tiểu Xuyên ca ca chơi đùa, thuận tiện ăn thêm chút đồ ăn của Tiểu Xuyên ca ca.
Mới ra khỏi hốc cây, bỗng nhiên trên trời cao xuất hiện hai đạo bạch quang, như sấm sét rơi vào trong sơn cốc sau núi Luân Hồi Phong, trong nháy mắt đã đến trên cành cây của cây đại thụ che trời kia.
Hai đạo quang mang hóa thành hai nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, người bạch y tung bay, dịu dàng nhu mị đến cực điểm, da thịt vô cùng mịn màng, sóng mắt lưu chuyển, trong lúc phất tay mơ hồ có một cỗ tâm ý dịu dàng nhu mị.
Tiểu Trì tập trung nhìn vào, lập tức vui vẻ nói: "Mẫu thân, ngươi trở về rồi!"
Nữ tử bạch y tung bay dịu dàng nhu mị kia, đương nhiên chính là nữ tử đã đặt tên cho Diệp Tiểu Xuyên vào mười lăm năm trước.
Túy đạo nhân của Thương Vân môn ở trước mặt nữ tử này, còn phải vô cùng cung kính kêu một tiếng tiền bối, chính là đương kim thế gian Thạc Quả Cận Tồn Cửu Vĩ Thiên Hồ!