(Bè chứ không phải bạn, bạn xấu)
Trên quảng trường, trận tỷ thí đầu tiên tại lôi đài không vị đã kết thúc, đám đệ tử đông đảo vây quanh lôi đài, từng tốp ba tốp năm hướng về lôi đài tỷ thí khác đi đến, tất cả đều đang bàn tán về trận đấu pháp vừa rồi giữa Vân Khất U và Tiêu Ô.
Trận đấu pháp giữa hai người, trước mặt các cao thủ tu chân đạo hạnh cao thâm, tự nhiên là đặc sắc tuyệt luân, nhất là khi Vân Khất U trong nháy mắt thôi động vạn kiếm thức, quả thực đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa trong m Dương Càn Khôn Đạo.
Nhưng các đệ tử trẻ tuổi bình thường, đạo hạnh và lịch duyệt chưa đủ, nên không thể thực sự cảm nhận được con đường tu chân của Vân Khất U, chỉ nhìn thấy Vân Khất U thậm chí còn không rút kiếm, chỉ vung vài lần, Tiêu Ô đã thua trận, đến nỗi chênh lệch lĩnh ngộ thiên đạo này giữa hai người, nhiều đệ tử trẻ tuổi tu vi hơi thấp không thể nào nhìn ra được manh mối.
Về sau, khi được sư phụ và các trưởng bối giảng giải, chúng đệ tử mới chợt hiểu ra, nhao nhao kinh thán về đạo hạnh cao thâm của Vân Khất U không thôi.
Trận tiếp theo diễn ra tại lôi đài tốn vị. Diệp Tiểu Xuyên phải xuất chiến, thế là Diệp Tiểu Xuyên cùng Tiểu Trì đi về hướng lôi đài tốn vị ở hướng Tây Nam, khi đến gần nhìn lên, khá thật, xung quanh lôi đài Tốn vị vậy mà đã tụ tập rất đông đệ tử Thương Vân môn, nhiều đệ tử đã xem qua trận đấu pháp của Vân Khất U đều hướng về lôi đài Tốn vị ở Tây Nam đi tới.
Diệp Tiểu Xuyên hơi ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn nhiều người như vậy hướng về lôi đài tốn vị, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, vì kế tiếp chính là lôi đài mà người phải thi đấu.
Thế là hỏi Tiểu Trì: “Tiểu Trì muội muội, nếu như ta nhớ không lầm, chờ một lúc nữa là ta tỷ thí ở tốn vị hướng Tây Nam đúng không?”
Tiểu Trì gật đầu, nói: "Đúng vậy, ngươi và Hồ Đạo Tâm đều là số mười lăm, thi đấu trận thứ hai tại lôi đài tốn vị ở hướng Tây Nam. Chỗ này có gì không ổn sao?"
Diệp Tiểu Xuyên gãi đầu, lẩm bẩm: "Sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như vậy? Chẳng lẽ họ đều muốn xem ta Diệp Tiểu Xuyên đại triển thần uy hay sao?"
Đúng lúc này, một nhóm đệ tử kết bạn từ hướng khác đi tới, một người trong số đó nói: "Nghe nói tên hỗn đản Diệp Tiểu Xuyên kia, một lúc nữa sẽ thi đấu tại lôi đài Tốn vị, đối thủ của hắn là Hồ Phong Tử, lần này nhất định phải xem cho đã mắt."
Một người khác tiếp lời: "Đúng vậy, mấy năm qua, Diệp Tiểu Xuyên quấy phá Thương Vân đến chướng khí mù mịt, bị phạt ở Tư Quá Nhai ba tháng, phong tục tập quán của Thương Vân lập tức có biến đổi rõ rệt. Nghe nói tên này từng nhiều lần trộm đồ tốt của Hồ Phong Tử nhưng không có chứng cứ, đợi chút khi lên đài, đoán chừng Diệp Tiểu Xuyên sẽ bị Hồ Đạo Tâm giày vò thảm rồi, nửa năm trước, ta mất đi mấy tấm Ẩn Thân Phù, chắc chắn là do Diệp Tiểu Xuyên trộm, hôm nay cuối cùng cũng có người báo thù cho chúng ta, đi nhanh lên, tìm vị trí tốt để xem Diệp Tiểu Xuyên bị đánh cho bán thân bất toại như thế nào..."
Diệp Tiểu Xuyên sắc mặt cứng đờ, muốn lên tiếng lý luận với mấy tên sư huynh đệ nói khoác không biết ngượng kia, nhưng lại nghĩ đến cách làm người trước đây của mình, đúng là đã đắc tội không ít người.
Hắn quay đầu nhìn, Tiểu Trì muội muội vốn đi bên cạnh hắn từ lúc nào đã không thấy đâu, khi hắn đang chuẩn bị tìm kiếm thì Tiểu Trì từ trong đám người chui ra.
Hô to gọi nhỏ nói: "Tiểu Xuyên ca ca, không tốt rồi! Ta vừa hỏi thăm rõ ràng! Nhiều đệ tử vây xem ở đây như vậy là muốn nhìn ngươi bị Hồ Đạo Tâm đánh cho một trận tơi bời!"
Diệp Tiểu Xuyên vừa tức vừa giận nói: "Lỗ tai ta không điếc, đã nghe được hết rồi. Mấy tên khốn kiếp này thực sự là ăn no rửng mỡ, xem ta bị đánh thì thoải mái lắm hay sao? Đây là điển hình của tâm lý vặn vẹo đại biến thái nha!"
Tiểu Trì duỗi đầu ra, nói: "Tiểu Xuyên ca ca, lúc ở Tư Quá Nhai, không phải ngươi thường xuyên nói mình cao minh, đức cao vọng trọng trong Thương Vân môn sao? Sao vừa rồi ta nghe nói đạo hạnh của ngươi chẳng ra gì, hơn nữa nhân phẩm của Tiểu Xuyên ca ca ngươi dường như cũng chẳng có gì đáng nói..."
Diệp Tiểu Xuyên không hề xấu hổ giải thích: "Đây là nói xấu! Đây là hãm hại! Đây là ác ý tung tin đồn nhảm! Tiểu Trì muội muội, ngươi tuyệt đối không nên tin lời ma quỷ của bọn họ! Bọn chúng ghen ghét Tiểu Xuyên ca ca của ngươi!"
"Tiểu Xuyên sư đệ, chúng ta đến đây góp mấy phần trợ uy cho đệ!"
Bỗng nhiên, từ phía sau đi tới năm sáu người, dẫn đầu là Chu Trường Thủy, những người còn lại đều là hồ bằng cẩu đảng của Diệp Tiểu Xuyên tại Thương Vân môn, hơn phân nửa đều xuất thân tiên nhị đại hiển hách, ngày thường hay cùng Diệp Tiểu Xuyên cấu kết làm chuyện xấu, làm hại trong thôn.
Diệp Tiểu Xuyên cười lớn, nói: "Chu sư huynh, Trần sư huynh, Dương sư huynh, Nguyên sư huynh, Triệu sư đệ, các vị đã tới!"
Chu Trường Thủy cười ha hả nói: "Ngươi tham gia tỷ thí, mấy huynh đệ tốt chúng ta, sao có thể không đến phất cờ reo hò cho ngươi? Chút nữa ngươi cứ yên tâm, ta đã xin sư phụ không ít Kim Sang Dược, Chỉ Huyết Tán, Tiếp Cốt Cao, bảo đảm ngươi có thể sống sót."
"Phốc phốc!"
Tiểu Trì cười khanh khách nói: "Tiểu Xuyên ca ca, chẳng lẽ ngươi thật sự đánh không lại tên Hồ Đạo Tâm kia?"
Diệp Tiểu Xuyên sắc mặt lúng túng, thì thào không nói.
Không ngờ Chu Trường Thủy cùng bọn người gặp Tiểu Trì dung mạo tú lệ, hình dạng tuấn mỹ, trong cử chỉ nhăn mày mỉm cười lại mang theo vẻ yêu kiều động phách vũ mị.
Bọn người này vốn cùng Diệp Tiểu Xuyên cấu kết làm việc xấu,có thể thấy nhân phẩm và tâm tính đều không có gì đáng nói, vừa nhìn thấy một mỹ nhân yêu kiều như vậy, cũng ngẩn ngơ, không khỏi nhìn đến ngây dại.
Diệp Tiểu Xuyên thấy vậy, nổi giận mắng: "Làm gì chứ! Đây là muội muội ta! Lau nước bọt của các ngươi cho lão tử! Thật là buồn nôn!"
Bọn người vội vàng dùng ống tay áo lau miệng, một thiếu niên gầy gò mặt mày hớn hở tiến lên nói: "Tiểu tiên tử, người tên là gì? Không phải là người Thương Vân môn chúng ta đúng không, trước đây có vẻ chưa từng gặp qua!"
Tiểu Trì đáp: "Ta tên Tiểu Trì, hôm nay mới đến Luân Hồi Phong, ngươi tên gì?"
Thiếu niên gầy gò đáp: "Ta tên Triệu Sĩ Lâm."
Chu Trường Thủy vội vàng nói: "Ta tên Chu Trường Thủy, là sư huynh của ca ca ngươi. Ngươi gọi ta là Trường Thủy ca ca là được."
"Ta là Trần Hữu Đạo..."
"Ta tên Dương Tuyền Dũng..."
"Còn ta, ta tên Nguyên Dương Chân..."
Bọn nam tử chen lấn giới thiệu bản thân, mạnh mẽ đẩy Diệp Tiểu Xuyên sang một bên, miệng lưỡi lanh lẹ hướng về Tiểu Trì ân cần hỏi han.
Diệp Tiểu Xuyên cả giận nói: "Gặp sắc quên bạn, các ngươi quả là lũ gia hỏa thối không thể cứu được, cả đời chưa từng thấy nữ nhân hay sao?"
Dương Tuyền Dũng, người hơi mập mạp, lên tiếng: "Tiểu Xuyên sư đệ, lời này của ngươi có phần không đúng, chúng ta đều là huynh đệ tốt, muội tử của ngươi chính là muội tử của chúng ta. Tất nhiên Tiểu Trì muội muội vừa đến Thương Vân, chúng ta tự nhiên muốn gánh vác trách nhiệm của ca ca, giúp ngươi chăm sóc tốt Tiểu Trì muội muội."
Thiếu niên gầy gò Triệu Sĩ Lâm nói: "Tiểu Xuyên sư huynh, ngươi hãy yên tâm to gan lên đi. Tiểu Trì muội muội giao cho chúng ta chăm sóc, bảo đảm sẽ khiến nàng cảm thấy như ở nhà."
Diệp Tiểu Xuyên nào có thể không hiểu rõ tâm tư hèn mọn của tên này, tức giận: "Trong lòng mấy tên bại hoại các ngươi nghĩ gì lão tử còn không rõ hay sao? Ta cảnh cáo các ngươi, Tiểu Trì muội muội lai lịch cũng không nhỏ đâu, đừng tự mang đá đập vào chân mình!"
Bỗng nhiên, Chu Trường Thủy cùng Diệp Tiểu Xuyên vào đại điện rút thăm trước đó, cau mày, từ trên xuống dưới dò xét Tiểu Trì rồi nói: "Ta vừa rồi dường như đã gặp ngươi tại Luân Hồi đại điện. Ngươi có phải là tiểu cô nương đứng sau nữ tử áo trắng kia?"
Tiểu Trì gật đầu, đáp: "Đúng vậy, đó là mẫu thân của ta."
“Phốc…”
Chu Trường Thủy khẽ lắc lư người một cái, sắc mặt biến đổi, nói: "Ngươi chẳng phải đến từ Thiên Trì sao?"
Tiểu Trì vỗ tay, nói: "Đúng vậy, Trường Thủy ca ca thật là thông minh!"