Lúc này, sắc mặt Chu Trường Thủy muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Bọn Diệp Tiểu Xuyên nhập môn khá muộn, lịch duyệt chưa đủ nên đối với Thiên Trì rất lạ lẫm.
Chu Trường Thủy thì khác, hắn là người nhập môn sớm nhất trong số mọi người, tu đạo mấy chục năm, từng nhiều lần xuống núi lịch duyệt, nên hiểu biết tương đối sâu sắc về một ít chuyện trong tu chân giới hiện nay.
Trường Bạch sơn Thiên Trì chính là nơi ẩn cư của Cửu Vĩ Thiên Hồ, Yêu Tiểu Phu. Tiểu Trì này lại nói nữ tử áo trắng kia là mẫu thân nàng, còn tự nói mình đến từ Thiên Trì. Vậy thì không thể chối cãi, Tiểu Trì chắc chắn họ Yêu, là một hồ yêu.
Chu Trường Thủy thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách Tiểu Trì tuổi còn trẻ, một thân quyến rũ chi thuật lại cao thâm như vậy, nguyên lai là Hồ Yêu nhất tộc, dù cho lòng can đảm của hắn lớn đến đâu cũng không dám đi trêu chọc nữ nhi của Yêu Tiểu Phu, lập tức trốn đến một bên.
Những người khác nhìn mặt mà nói chuyện, thấy sắc mặt Chu Trường Thủy thay đổi trong nháy mắt, dường như cũng cảm thấy có điều gì không ổn.
Đúng lúc này, bên cạnh lôi đài tốn vị vang lên tiếng ầm ĩ, các đệ tử xung quanh nhao nhao lớn tiếng khen hay, đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lôi đài, hai đệ tử số bảy vốn đang tranh tài đã phân ra thắng bại, hai người này đều là tu chân giả Ngự Kiếm hậu kỳ, lực lượng ngang nhau, đấu gần nửa canh giờ mới phân định được kẻ thắng người thua. Nhưng mà, người đệ tử chiến thắng dường như cũng không chịu nổi, khóe môi nhếch lên một vệt máu nhàn nhạt.
Tiểu Trì nói: "Tiểu Xuyên ca ca, trận đấu ở đây đã kết thúc, ngươi chuẩn bị lên đài đi. Chúng ta ở dưới này hò hét cố lên giữ thể diện cho ngươi, bảo đảm ta sẽ kêu to nhất!"
Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên vừa khẩn trương vừa hưng phấn, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy những vậy mà đệ tử vây quanh lôi đài tốn vị nơi sắp diễn ra trận tỷ thí, số lượng không giống như so với lúc nãy tại khán đài xem Vân Khất U thi đấu, gần như một nửa số đệ tử trong quảng trường đều tập trung ở đây, khiến cho bảy lôi đài xung quanh có chút trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, có phần vắng vẻ.
Trước mặt mấy ngàn đệ tử, nếu như hắn đánh bại được ả nữ nhân điên Hồ Đạo Tâm kia, thì quả là một màn lộ diện ngoạn mục!
Khi hắn tỉnh hồn lại, thấy Chu Trường Thủy và đồng bọn tụ tập nói nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tiểu Trì muội muội đang líu ríu bên cạnh mình. Hắn giật nảy mình nhận ra, những kẻ vừa nãy còn đối với Tiểu Trì muội muội vô cùng ân cần, giờ đây lại tràn đầy kiêng kị, không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa.
Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ Chu Trường Thủy sư huynh xem ra đã nhận ra thân phận của Tiểu Trì, nhưng đối với thân phận của Tiểu Trì hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Đang định hỏi thăm Chu Trường Thủy, thì trên lôi đài, một vị trưởng lão đã cất cao giọng nói: "Thỉnh hai vị sư điệt rút đến số mười lăm Diệp Tiểu Xuyên, Hồ Đạo Tâm chuẩn bị sẵn sàng, tiến hành trận tỷ thí thứ hai ở tốn vị của ngày hôm nay!"
Lúc này, Diệp Tiểu Xuyên và bọn người đang đứng ở khu vực ngoài cùng của lôi đài, phía trước đã bị các đệ tử vây kín.
Chu Trường Thủy cùng mấy người hô to gọi nhỏ, chen lấn về phía bên trong, khi gặp phải các đệ tử cản đường, trực tiếp đẩy ra, kêu lên: "Tránh ra, tránh hết ra! Diệp Tiểu Xuyên đến rồi! Tránh hết ra! Diệp Tiểu Xuyên đến rồi!"
Nhóm người này cũng là đệ tử của các trưởng lão nổi danh trong Thương Vân môn, đạo pháp tu vi chẳng ra sao cả, nhưng do có nhân gia hậu trường vững chắc nên kẻ nào cũng phách lối cực kỳ, ngang ngược vô cùng.
Bị Diệp Tiểu Xuyên và đồng bọn chen lấn xô đẩy, các đệ tử xung quanh một phen náo động, nhao nhao kêu lên:
"Diệp Tiểu Xuyên, xem ngươi còn có thể phách lối được đến bao giờ!"
"Để cho hắn phách lối thêm lần cuối đi, đợi một chút nữa, hắn e rằng sẽ bị khiêng xuống, thật là thảm hại!"
"Đúng vậy! Gia hỏa này ngày thường chỉ biết trộm cắp, trêu đùa sư muội, tụ tập đánh bạc, nào phải nhân tài tu luyện gì, chẳng biết sống chết thế nào mà lại báo danh tham gia tỷ thí đấu pháp, đại gia hãy chờ xem kịch vui đi!"
Bên ngoài đại điện, trên bậc thềm ngọc bích.
Túy đạo nhân đang cùng một vị trưởng lão tiền bối quen thuộc của phái khác cười cười nói nói, bỗng nhiên mơ hồ nghe đến trên lôi đài tốn vị hướng tây nam tựa hồ gọi ra tên Diệp Tiểu Xuyên, đồ đệ không nên thân của mình.
Hắn khẽ chau mày.
Vị tiền bối bên cạnh hỏi: "Túy sư huynh, sao vậy?"
Túy đạo nhân nói: "Ta dường như nghe được tên của liệt đồ, chẳng lẽ hắn cũng tham gia tỷ thí?"
Vị tiền bối kia cười nói: "Túy sư huynh, đã sớm nghe nói hơn mười năm trước ngươi thu nhận một đệ tử nhập thất, có thể được Túy sư huynh nhìn trúng, ắt hẳn có chỗ bất phàm. Ta ngược lại cũng muốn xem thử xem."
Túy đạo nhân lúng túng nói: "Ha ha, Vân sư đệ, không dối gạt ngươi, đệ tử kia của ta khó thành đại khí, ngang bướng không chịu nổi, vi phạm môn quy, mấy tháng trước bị phạt đến Tư Quá Nhai diện bích. Hắn hiện giờ hẳn vẫn còn ở Tư Quá Nhai diện bích, vừa rồi hẳn là ta nghe lầm."
Túy đạo nhân ngày thường sống lôi thôi lếch thếch. Diệp Tiểu Xuyên bị phạt ở phía sau núi Tư Quá Nhai diện bích ba tháng, hôm nay vừa vặn hết hạn tù thả ra. Hắn làm sư phụ, lại hoàn toàn quên mất thời gian.
Ngồi trên ghế quan sát đệ tử tỷ thí, Yêu Tiểu Phu tiền bối và Lưu Ba tiên tử, hai người đạo hạnh tinh thâm, từ khoảng cách thật xa vẫn nghe được vị trưởng lão trên tốn vị báo ra tên Diệp Tiểu Xuyên.
Hai người đứng dậy đi đến chỗ hàng rào cẩm thạch bên ngoài đại điện, vừa vặn cách vị trí Túy đạo nhân đứng không xa.
Túy đạo nhân liếc mắt nhìn, nói vài câu với vị trưởng lão bên cạnh, liền hướng về phía Yêu Tiểu Phu đi tới.
Những người khác đều không biết lần này vì sao Yêu Tiểu Phu lại cùng Lưu Ba tiên tử dắt tay mà đến. Dù sao hai nữ tử này đều cực ít xuất hiện công khai ở nhân gian, nhiều lần Thương Vân đấu pháp đều có đưa qua thiếp mời cho Thiên Trì, Yêu Tiểu Phu chưa bao giờ đến đây. Túy đạo nhân biết hai người này lần này đến đây, hơn phân nửa là vì đồ đệ Diệp Tiểu Xuyên của mình.
"Tiểu Phu tiền bối, Lưu Ba tiên tử."
Túy đạo nhân đi đến bên cạnh hai người, chào một tiếng.
Yêu Tiểu Phu mị nhãn mỉm cười, ôn nhu nói: "Chúng ta quen biết mấy trăm năm, cũng coi như là người quen thân hữu, tiền bối này tiền bối kia, thật là gọi ta thành già, ngươi vẫn nên gọi ta là Tiểu Phu, nghe trẻ trung hơn."
Túy đạo nhân cười khổ, Yêu Tiểu Phu này là nhân vật cùng niên đại với đệ nhất đại tổ sư của Thương Vân môn, còn mình là đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Thương Vân, giữa Yêu Tiểu Phu bối phận chênh lệch rất lớn, chưởng môn các đại phái nhìn thấy Yêu Tiểu Phu đều phải gọi một tiếng tiền bối, mình cũng không thể làm trái lễ nghi.
Lưu Ba tiên tử thấy Túy đạo nhân cười khổ, không nói gì, chỉ thấp giọng hỏi: "Trên đài kia, chính là đệ tử Diệp Tiểu Xuyên của ngươi sao?"
Túy đạo nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đài tốn vị, vừa vặn có một thiếu niên đi lên. Hắn chỉ nhìn một cái liền nhận ra, thiếu niên sưng mặt sưng mũi kia chính là liệt đồ của mình.
Hắn ngẩn ngơ, thầm nói: "Thật đúng là tên tiểu tử thúi này. Xem ra nhốt ba tháng ở Tư Quá Nhai vẫn có chút tác dụng, đã đạt đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không."
Yêu Tiểu Phu và Lưu Ba tiên tử hai mặt nhìn nhau.
Sau một lát, Yêu Tiểu Phu nói: "Túy lão, Diệp Tiểu Xuyên theo ngươi học nghệ mười lăm năm, tư chất như thế nào?"
Túy đạo nhân nói: "Hắn thiên tư không kém, nhưng không dùng vào chính đạo, từ nhỏ đã ngang bướng không thể chịu được, khiến ta hết sức nhức đầu. Không phải sao, hồi trước vừa gây đại họa, bị phạt đến phía sau núi Tư Quá Nhai diện bích, ta cũng không biết hắn lúc nào đạt đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Khống Vật."
Lưu Ba tiên tử nhìn chòng chọc vào Diệp Tiểu Xuyên, chậm rãi nói: "Cũng khó trách, mẫu thân hắn thuở thiếu thời cũng ngang bướng vô cùng, giữa hai lông mày hắn, thật có điểm giống cái bóng của mẫu thân hắn thuở thiếu thời."
Người khác không biết, nhưng Túy đạo nhân lại hiểu ý tứ ẩn trong lời nói của Lưu Ba tiên tử.
Cha của Diệp Tiểu Xuyên là Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh, bị giết trong loạn ma giáo mười lăm năm trước. Còn mẹ của Diệp Tiểu Xuyên, chính là tuyệt thế kỳ nữ bễ nghễ thiên hạ mấy trăm năm.