Trên quảng trường Chân Vũ, trước lôi đài tốn vị, Diệp Tiểu Xuyên không ngự không bay thẳng lên mà từng bước từng bước đi lên theo bậc thang.
Sau khi lên đài, xung quanh một mảnh thổn thức. Chỉ có Tiểu Trì và bọn người ở dưới khoa tay múa chân hô to: "Tiểu Xuyên cố lên! Tiểu Xuyên tất thắng!”
Diệp Tiểu Xuyên dường như không nghe thấy tiếng cười, tiếng mắng vui giận xung quanh, quay sang hướng về phía đám đệ tử đang vây xem xung quanh lôi đài tốn vị, ôm quyền nói: "Cảm ơn đại gia đã cổ vũ! Cảm ơn đại gia đã cổ vũ! Tại hạ Diệp Tiểu Xuyên, xin ra trận!"
"Phi!"
"Phi!”
m thanh phỉ nhổ không ngừng vang lên bên tai, át đi tiếng hò hét cổ vũ của Tiểu Trì và đám người.
Diệp Tiểu Xuyên có da mặt dày không sợ gì, đối với những lời chửi mắng phỉ nhổ, hắn chỉ mặc kệ, coi như không nghe thấy. Dường như những âm thanh thổn thức tầm thường như thủy triều sóng biển kia, trong tai hắn đều trở thành tiếng ca ngợi tuyệt luân mỹ diệu, mơ hồ.
Hắn đứng trên đài, như mộng như ảo, trong lòng vô cùng đắc ý, thầm nghĩ: "Không ngờ đến Diệp Tiểu Xuyên ta cũng có một ngày có thể trở thành nhân vật được vạn người chú ý, thật phong cách! Thật kiêu ngạo! Sư phụ chắc chắn cũng đã nhìn thấy ta rồi, hắn có phải sợ hết hồn hay không!"
Ngoài đám người, mấy nữ tử thanh lệ thoát tục cũng đi tới chỗ bên ngoài lôi đài tốn vị vây xem, chính là mấy nữ đệ tử của Nguyên Thủy tiểu trúc, Vân Khất U cũng ở trong đó.
Ninh Hương Nhược thấy Diệp Tiểu Xuyên trên lôi đài, đối với những đệ tử xung quanh chắp tay ôm quyền, một bộ dáng muốn ăn đòn, nàng vừa tức giận vừa buồn cười.
Nàng nói: "Diệp Tiểu Xuyên này thật là đắc ý, vừa đạt đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không liền lên mặt không biết xấu hổ. Theo ta được biết, đối thủ chờ hắn sau đây là sư muội Hồ Đạo Tâm, đệ tử của Tĩnh Huyền sư bá. Trước đó Diệp Tiểu Xuyên không ít lần đắc tội Hồ Đạo Tâm, lần này có hắn chịu được không?"
Vân Khất U ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Xuyên đang đứng cao cao tại thượng, dương dương đắc ý. Nếu như Diệp Tiểu Xuyên có đuôi, thì giờ này chắc chắn đã vểnh lên trời rồi. Vừa rồi mấy toà lôi đài trận đầu đã kết thúc, còn có nửa nén hương nữa mới đến lượt trận thứ hai, nhưng tám tòa lôi đài bây giờ đều không có đệ tử nào lên chờ, chỉ có mình tiểu tử này hấp tấp phóng lên lôi đài, tựa hồ mắt điếc tai ngơ với những tiếng thổn thức xung quanh, mà ngược lại còn khoan thai tự đắc, da mặt dày đến mức không có thuốc nào chữa được.
Nghe Ninh Hương Nhược nói, Vân Khất U hỏi: "Sư tỷ, vị Hồ Đạo Tâm kia rất lợi hại phải không?"
Ninh Hương Nhược trả lời: "Cũng không hẳn. Đạo Tâm sư muội nhập môn chưa lâu, tu vi còn lâu mới được như sư tỷ Cố Phán Nhi thâm hậu của nàng, chỉ ở khoảng trên dưới Nguyên Thần trung kỳ, có điều, môn hạ của sư bá Tĩnh Huyền, có lẽ cũng lấy Cố Phán Nhi làm tấm gương, nên tu luyện đều là pháp bảo hệ Hỏa, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ. Còn Diệp Tiểu Xuyên, ba tháng trước còn chưa đạt đến cảnh giới Ngự Không, hiện tại nhiều lắm chỉ là Ngự Không sơ kỳ mà thôi, chênh lệch với Đạo Tâm sư muội không nhỏ. Hơn nữa, Đạo Tâm sư muội ra tay cực nặng, ta đoán chắc hôm nay cái tiểu hoạt đầu Diệp Tiểu Xuyên này sẽ phải ăn đau khổ lớn."
Vân Khất U không nói gì, tu vi của Diệp Tiểu Xuyên nàng hoặc nhiều hoặc ít biết một chút, cũng ở Càn Khôn Nhất Kiếm có sở tạo nghệ, vậy đã nói rõ Diệp Tiểu Xuyên cũng đã đạt đến tầng thứ sáu cảnh giới Nguyên Thần. Cộng thêm, tối hôm trước tại Tư Quá Nhai, nàng và Diệp Tiểu Xuyên đã có ý định luận bàn thân pháp. Mặc dù không phải luận bàn đấu pháp, nhưng thân pháp quỷ dị của Diệp Tiểu Xuyên đã khiến Vân Khất U rất chấn kinh.
Diệp Tiểu Xuyên và Hồ Đạo Tâm có tạo nghệ không sai biệt lắm trên Âm Dương Càn Khôn Đạo. Diệp Tiểu Xuyên chiếm ưu thế về thân pháp bộ pháp, còn Hồ Đạo Tâm chiếm ưu thế về lực công kích của pháp bảo hệ Hỏa. Cả hai đều có ưu nhược điểm riêng, cuối cùng hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.
Ninh Hương Nhược thấy Vân Khất U im lặng, không nhịn được liếc mắt nhìn, hỏi: "Khất U, ngươi cảm thấy Diệp Tiểu Xuyên sẽ thắng?"
Vân Khất U trầm mặc một chút, rồi nói: "Thiếu niên Diệp Tiểu Xuyên này không đơn giản. Bất luận nói thế nào, dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền duy nhất của Túy sư thúc, ai tại tỷ thí thời điểm xem nhẹ hắn, tuyệt đối sẽ thiệt thòi lớn."
Trong lòng Ninh Hương Nhược có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc liếc mắt Vân Khất U, tựa hồ không nghĩ tới tiểu sư muội từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, vậy mà lại đối với tên tiểu hoạt đầu Diệp Tiểu Xuyên này có đánh giá không tệ.
Vân Khất U cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mấy vị sư tỷ, nàng thản nhiên nói: "Sư tỷ, ngươi sao vị?"
Ninh Hương Nhược nói: "Hôm nay thực sự là kỳ quái, nàng vậy mà lại dễ nhìn Diệp Tiểu Xuyên."
Một vị nữ đệ tử bên cạnh nói: "Đại sư tỷ, nếu không thì chúng ta đánh cược đi, đánh cược tên tiểu hoạt đầu này có thể thắng hay không."
Ninh Hương Nhược trợn mắt một phen, nói: "Chuyện rành rành, đánh cuộc gì?"
Vân Khất U bỗng nhiên nói: "Ta xem qua bố cáo, Diệp Tiểu Xuyên đoán chừng có thể đi vào vòng hai."
Ninh Hương Nhược nói: "Không có khả năng. Một vòng này coi như hắn may mắn thắng, vòng tiếp theo phải đối mặt là Tôn Nghiêu, lá thăm số 66. Tôn Nghiêu đạo hạnh còn cao hơn Hồ Đạo Tâm, là một cao thủ Xuất Khiếu trung kỳ trẻ tuổi."
Vân Khất U ngoẹo đầu, nói: "Vậy thì đánh cược đi."
Dưới lôi đài, trong đám người, đủ loại cá cược đều bắt đầu.
Triệu Sĩ Lâm nói: "Ta cũng mua Tiểu Xuyên sư huynh thua..."
Mấy cái hồ bằng cẩu hữu của Diệp Tiểu Xuyên đều đang mua hắn thua, Tiểu Trì bên cạnh nổi trận lôi đình, kêu lên: "Các ngươi có phải bằng hữu của Tiểu Xuyên ca ca hay không? Sao đều mua hắn thua? Ta mua Tiểu Xuyên ca ca thắng!"
Nguyên Dương chân thành nói: "Tiểu Trì muội muội, bằng hữu thì bằng hữu, ủng hộ thì ủng hộ, nhưng đánh bạc, nhất định phải đặt cược có nắm chắc, Tiểu Xuyên sư đệ tất thua không thể nghi ngờ, ngươi hà tất uổng phí hết ngân lượng nha!"
Tiểu Trì phẫn nộ nói: "Ta mặc kệ, ta nhất định phải mua Tiểu Xuyên ca ca thắng, ngươi... Cho ta mượn mười lượng bạc."
Nàng như ngón tay như cọng hành hướng về phía Chu Trường Thủy, sắc mặt Chu Trường Thủy cứng đờ, nói: "Ta là kẻ nghèo hèn, không có tiền!"
Tiểu Trì giận dữ nói: "Ngươi có phải nam nhân hay không, quỷ hẹp hòi! Chờ ta thắng sẽ trả lại cho ngươi!"
Trên lôi đài, Diệp Tiểu Xuyên cuối cùng nghênh đón đối thủ thứ nhất trong cuộc đời của mình, Hồ Đạo Tâm.
Hồ Đạo Tâm, thân vận huyền y, từ phía dưới đám người bay lên, vững vàng rơi xuống lôi đài, đứng cách Diệp Tiểu Xuyên khoảng một trượng, ngửa đầu, con mắt không thèm nhìn Diệp Tiểu Xuyên lấy một cái.
Diệp Tiểu Xuyên không tức giận, cười ha ha: "Hồ sư tỷ yên tâm, lát nữa đánh nhau, ta sẽ nhường ngươi."
Hồ Đạo Tâm sắc mặt hơi trầm xuống. Tên Diệp Tiểu Xuyên này nói khoác không biết ngượng, lại nói ra nhường cho mình, thật đáng giận.
Nàng lạnh lùng nói: "Không cần, ngươi ra tay toàn lực là được."
Diệp Tiểu Xuyên lợn chết không sợ nước sôi, hướng về phía chúng đệ tử đang thổn thức bên dưới lớn tiếng nói: "Kêu la cái gì? Nàng là sư tỷ của ta, sư tỷ nhường cho sư đệ, đây không phải hợp tình hợp lý sao?"
Hồ Đạo Tâm có chút bướng bỉnh nói: "Được, vậy ta liền nhường ngươi ba chiêu."
Diệp Tiểu Xuyên đại hỉ, kêu lên: "Nữ tử một lời, tám con ngựa khó truy! Đây chính là ngươi nói, tất cả mọi người đều nghe thấy, đừng nghĩ chơi xấu!"
Hồ Đạo Tâm khinh bỉ nói: "Đừng nói ba chiêu, coi như ta nhường cho ngươi ba mươi chiêu, ba trăm chiêu, tên phế vật ngươi lại có thể thế nào đây?"