Chương 1170: Thi Võ, Minh Châu!
Chương 1170: Thi Võ, Minh Châu!
Thi văn bảy ngày trước, một trăm người trổ hết tài năng giữa mấy ngàn tài tử tuấn ngạn mới có thể tham gia thi võ hôm nay.
Thi vẽ được cử hành ở vườn Phù Dung, đến lúc đó sẽ xáo trộn thứ tự của một trăm người này, chia thành mười tổ, mỗi tổ chỉ có một người chiến thắng, sau đó chỉ cần họ có thể đánh bại Thọ Ninh công chúa thì sẽ có thể trở thành phò mã.
Đương nhiên, nếu có hai người hoặc hơn hai người đánh bại công chúa, vậy thì họ cần đấu với nhau thêm một hiệp nữa, cuối cùng thì chỉ có thể dư lại một phò mã.
Đến nỗi về việc phân tử có thể không công bằng hay không, phân chia thế lực không đồng đều gì đó, dù sao thì phò mã cũng chỉ có
một, vị thứ hai và vị thứ một trăm cũng không hề có gì khác nhau, cho nên cũng không cần suy xét quá nhiều.
Quần thần rất lo lắng việc này, ai mà không biết tuy rằng Thọ Ninh công chúa là nữ tử, nhưng nàng ta lại văn võ song toàn, võ nghệ cực kỳ xuất chúng. Năm ngoái triều đình chiếu Võ Trạng Nguyên, nàng ta lén lút giả nam, cứ tiến tới mười vị trí đầu.....
Khi đó, bách quan đã nhận ra được một điều, những người đồng lứa, thậm chí hơn Thọ Ninh công chúa một hoặc hai bối phận đều không phải đối thủ của nàng ta.
Mà người võ nghệ cao hơn nàng ta thì đã tập võ nhiều năm, không thể nào tham gia kỳ tỷ thí này.
Đương nhiên, đây là việc mà những vị chuẩn phò mã kia cần lo lắng, họ chỉ là thích đứng hóng hớt, nghe ngóng mà thôi.
Bên trong vườn Phù Dung, trên một mảnh đất trống lớn đã dựng lên mười cái lôi đài.
Quan viên quyền quý trong kinh đô cũng không có đứng bên ngoài, mà ngồi trong một đại điện, có rượu có đồ ăn, tán gẫu với nhau.
Họ không cần chú ý tỷ thí bên ngoài, một lát sau sẽ có danh sách mười người cuối cùng đưa tới đây.
Mấy tên lão giả râu tóc bạc trắng ngồi cùng một chỗ, mặt mày hớn hở.
- Lần kén phò mã này, trong lúc thi văn đã phát hiện không ít hạt giống tốt, đáng giá chú ý.
- Cái người tên Mộc Tử kia, tuyệt đối là lương tướng chi tài, bài chính luận của hắn còn làm cả lão phu đều cảm thấy hổ thẹn không bằng...
- Thôi đi, nói giống ngoại trừ chính luận thì ngươi có thể so sánh với những mặt khác của hắn ta. Thơ văn của người này, người có thể sánh vai với hắn ở toàn bộ Kinh Đô cũng chỉ vài cái, thậm chí còn làm lão phu nhớ tới Cảnh Vương năm đó, kỳ quái chính là, người như vậy mà tại sao trước kia chưa từng nghe nói tới....
- Có thể so sánh với Cảnh Vương? Cái này so sánh này hơi khuếch đại rồi..., kỳ thật trừ vị Mộc Tử thần bí này thì vẫn còn có mấy vị khác biểu hiện cũng rất đáng giá để thưởng thức....
Trong điện, quan viên quyền quý trong triều xem náo nhiệt không chê việc lớn, bên trong Phù Dung viên, bên cạnh lôi đài đã bắt đầu chia tổ, nhưng mà mặt mày ai nấy đều lộ ra vẻ sầu khổ.
Một người trẻ tuổi có tướng mạo nho nhã bỗng nhiên phất tay, vẻ mặt phẫn uất:
- Thi văn thì thi văn, tại sao lại còn muốn thi võ, nhục văn gia, quả thực là nhục văn gia....
Một người bên cạnh hắn ta cũng vô cùng đồng ý gật đầu, nói:
- Chúng ta nâng bút an thiên hạ, sao có thể nào hành động như mang phu chứ....
Một thái giám đi tới, nói.
- Hai vị, mời lên lôi đài!
Hai người nghe vậy, yên lặng đi lên lôi đài.
Có thể trổ hết tài năng giữa mấy ngàn người là việc cực không dễ dàng, cho dù có nhục văn gia thì họ cũng tuyệt đối không thể buông tha cơ hội này.
Quy tắc của trận thứ hai thi vẽ rất đơn giản, đó chính là không có quy tắc gì cả.
Mười cái lôi đài, thời gian một nén nhang, người cuối cùng còn đứng trên lôi đài chính là người chiến thắng, có thể tiến vào trong điện, tiến hành cửa ải cuối cùng.
Có rất nhiều người đứng vây xung quanh lôi đài xem, từ lúc một tên thái giám đốt nhang lên, tuyên bố thi vẽ bắt đầu, bầu không khí trên lôi đài lập tức thay đổi.
Ngay cả trọng tài trong sân cũng hơi không dám tin tưởng ánh mắt của mình.
Họ gặp qua tuổi trẻ tuấn kiệt múa bút vẩy mực ở trên trường thi, viết ra cẩm tú văn chương, nhưng mà lại chưa nhìn thấy một đám thư sinh văn nhược nhào vào đánh thành một đoàn, cào mặt nắm tóc, không gì không làm.
Suy nghĩ kỹ một chút, xuất hiện loại trường hợp này cũng không có gì kỳ quái.
Rốt cuộc thì người văn võ song toàn rất hiếm thấy, trận đầu thi văn khó khăn dữ dội, cửa này lưu lại phần lớn đều là người đọc sách cực có tài văn chương. Người tay trói gà không chặt nhiều vô số kể, để bọn hắn viết văn còn được, còn nếu để bọn hắn luận võ quyết thắng, là tình cảnh trước mắt đây.
Đương nhiên, mười lôi đài, cũng không hẳn tất cả đều khó coi như thế.
Có hai lôi đài là sân nhà của hai tuổi trẻ tuấn kiệt trong kinh, họ có võ công phòng thân, những người còn lại trên lôi đài đã nhanh chóng bị họ quét ra ngoài.
Còn có một lôi đài, rất hiếm thấy, mười người thì hết chín người đoàn kết lại, họ đồng tâm hiệp lực đuổi đánh một tên mập chạy khắp nơi, không biết tình huống như thế nào...
Quỷ dị nhất, sợ là lôi đài thứ nhất.
Lôi đài thứ nhất chỉ có hai người, hai người đứng ở mỗi bên lôi đài, không ai nhúc nhích.
Lý Dịch xử lý mấy người nhào tới hắn trước, sau đó mới phát hiện đối diện chỉ còn lại có một người.
Trên đầu người kia mang một cái đầu bồng, che kín khuôn mặt, đứng ở bên ngoài nhìn không rõ lắm.
Cả người đối phương cũng được che khuất bởi một cái trường bào dài rộng, kín mít không thấy được gì.
Ngoại trừ bản thân Lý Dịch, đây là một quái nhân không muốn cho ai biết gương mặt thật.
Đối phương bất động, Lý Dịch cũng bất động.
Hắn bất động bởi vì người đối diện kia rất lợi hại, vô cùng lợi hại.
Hôm qua Lý Dịch mới dạy qua cho Lý Hàn là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không ngờ hôm nay có một số việc lại ứng nghiệm trên người hắn.
Hắn cho rằng nhân sinh của mình đã bật rất nhiều hack rồi, cho đến bây giờ thì dưới Tông Sư đã khó gặp được địch thủ. Rất hiển nhiên, hôm nay hắn làm ếch ngồi đáy giếng một lần.
Người đối diện kia hiển nhiên còn chưa phải Tông Sư, nhưng mà Lý Dịch lại không có nắm chắc thắng được người này.
Lý Dịch không hề động, vì thế người đối diện động.
Tốc độ của hắn rất nhanh, thậm chí trước mặt Lý Dịch còn xuất hiện một đạo tàn ảnh. Lý Dịch nhấp người một cái, lập tức biến mất, cùng lúc đó, bóng dáng người kia lại xuất hiện tại vị trí vừa rồi của hắn.
Lý Dịch bỗng nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Không phải mùi hương của nước hoa.
Là hương vị của Minh Châu.
- Minh Châu!
Hắn mở to hai mắt, bởi vì quá mức khiếp sợ mà thậm chí dùng giọng nói của chính mình.
Vốn dĩ bóng dáng kia đã có động tác, nhưng khi nghe đến giọng nói của Lý Dịch, đột nhiên khựng lại.
Lý Dịch có thể cảm thấy một đôi mắt khiếp sợ đang nhìn mình dưới lớp áo choàng kia.
Lý Dịch bước nhanh qua, nhưng mà bóng dáng giấu dưới áo choàng kia lại bỗng nhiên lùi lại mấy bước, sau đó trực tiếp nhảy xuống lôi đài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Lý Dịch đứng một mình trên lôi đài, hơi choáng váng.
Đây là tình huống như thế nào?
Minh Châu nữ giả nam trang, muốn tranh Thọ Ninh với hắn?
Bản thân Lý Dịch còn kinh ngạc, càng đừng nói những người xem ở phía dưới.
Vừa rồi người mặc áo choàng kia lại có thể sinh ra tàn ảnh, chắc chắn là một vị cao thủ. Nhưng mà khi họ đang dâng lên hứng thú thì đối phương lại bỗng nhiên bỏ quyền xuống đài, ai nấy đều cảm thấy ngoài ý muốn, còn có thất vọng.
Rơi vào đường cùng, họ đành phải dời ánh mắt sang lôi đài cuối cùng còn chưa phân thắng bại.
Trên lôi đài, một thư sinh mặt mũi bầm dập đang cố gắng đẩy một đồng bạn xuống lôi đài, sau đó hắn nhìn thoáng qua, phát hiện trừ mình ra thì cũng chỉ còn tên mập mạp nằm bất động ngay mép lôi đài kia.
Chỉ cần hắn đẩy tên mập mạp kia xuống thì hắn chính là người chiến thắng.
Thư sinh nọ đi tới bên cạnh mập mạp, cầm hai chân của hắn sau đó dùng hết toàn bộ sức lực kéo hắn ta ra ngoài.
Nhưng mà tên mập mạp kia hoàn toàn không chút nhúc nhích.
Hắn đỏ mặt, lại dùng sức thêm lần nữa.
Roet roet!
Do quá dùng sức nên ống quần của mập mạp đã bị hắn kéo rách, hắn nắm một mảnh vải rách sau đó cắm đầu xuống lôi đài.
Đến tận đây, mười người thắng phần thi võ đã lộ diện.
...
Vườn Phù Dung, trong một cung điện nào đó.
Lý Hiên nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi:
- Kỳ quái, Minh Châu đi đâu rồi?
Hắn vừa dứt lời thì một bóng người từ bên ngoài đi vào.
Lý Hiên đi lên trước, nói.
- Muội đi đâu vậy? Đã có danh sách mười người cuối cùng rồi, chúng ta nên lên điện.
- Có một số việc trì hoãn.
Lý Minh Châu sửa sang y phục lại, nói:
- Đi thôi.
- Thái hậu nương nương giá lâm, Thái Phi nương nương giá lâm!
- Bệ hạ giá lâm!
- Trưởng công chúa giá lâm! Thọ Ninh công chúa giá lâm!
Bên trong đại điện, khi nghe được giọng nói bén nhọn và cao vút của thái giám, rất nhiều quần thần và quyền quý nhao nhao khom mình hành lễ.
- Tất cả miễn lễ.
Thái hậu nhìn xuống phía dưới, nói:
- Tuyên mười người tuổi trẻ tuấn kiệt tiến điện....
Trên mặt Lý Hiên hiện ra một tia nghi ngờ, hắn lẩm bẩm:
- Đã tới lúc này rồi mà tên kia vẫn còn chưa chịu xuất hiện
Lý Minh Châu nhìn thoáng ra ngoài điện một chút, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, không mở miệng.
Thọ Ninh ngồi ở vị trí của mình, cả người nàng thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm phía ngoài điện, hai tay khẩn trương nắm chặt mép váy.....
Dưới sự dẫn dắt của một tên thái giám, có chín người đi vào đại điện.
Sở dĩ nói là chín người bởi vì còn có một tên mập mạp bị khiên vào.
Lý Hiên nhìn lướt qua mấy gương mặt kia, trên mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng.
Khi Thọ Ninh nhìn thấy bóng dáng của người đứng ngoài cùng bên trái, ánh mắt nàng không thể dời đi được nữa...